Chap 21-1:
-Krys – Jess gọi khẽ
-Oh, Unnieeeeee
Krys vừa thấy chị gái mình, cô bé mừng rỡ, lập tức phóng tới ôm chầm lấy Jess
-Em nhớ unnie lắm lắm luôn. Hic, em đã làm tốt đúng không unnie? – Krys có phần xúc động
-Hay lắm nhóc con, unnie tự hào về em – Jess khích lệ
-Hic, em vẫn còn chưa hết run unnie ạ - Krys thút thít
-Hãy khóc cùng các thành viên, cùng an ủi nhau, em sẽ thấy tốt hơn – Tiff lúc này mới lên tiếng
-Ơ, đây là… - Krys ngờ ngợ
-Tiffany, người mà---
- J – Vic đi đến đứng bên cạnh Krys và gọi tắt tên Jess
-Oh hi….
-Vic unnie, unnie của em mới vừa khen và nói là tự hào về Krys đó – Krys hớn hở khoe Vic
-Uhm, mọi người tự hào về Krys mà – Vic nựng yêu Krys
[T’sP: Mối quan hệ của họ rất tốt]
-Unnie, vậy còn Vic unnie thì sao? Tuyệt vời phải hông ạ? – Krys hí hửng kéo Vic lại đứng gần Jess
-Ah…uh, cậu là một nhóm trưởng tuyệt vời. Chúc mừng! – Jess mỉm cười, tay nắm chặt tay Tiff
-Cảm ơn vì đã đến, J – Vic bỏ qua hành động đó, cô ngọt ngào với Jess
-Không có gì, đừng khách sáo như thế
-Chào Tiffany – Vic nghiêng đầu chìa tay ra
-Chào Victoria, màn biểu diễn rất ấn tượng – Tiff tiện thể khoe eyes smile đặc trưng của mình khi cười để che giấu nỗi buồn
-Cảm ơn. À, tôi cũng nên chúc mừng cô chứ nhỉ - Vic chợt nhớ ra điều gì đó
-Sao cơ? – Tiff ngạc nhiên
-Tôi nghe Yoong nói rằng cô sắp đính hôn với thầy giáo em ấy. Đó là một tin tốt lành – Vic đầy ẩn ý
-Oh, không có gì – Tiff gượng gạo hẳn
-Lễ đính hôn của cô, tôi cũng có vinh dự được mời chứ? – Vic tỏ ra thân thiết
-Ummm…hãy đi cùng Jessie – Tiff nói
[T’sP: Jessie siết mạnh tay mình quá, mình muốn hét lên với cô ấy ghê gớm]
-Amber đâu Krys? Unnie chưa chúc mừng em ấy nữa – Jess kiếm cớ đi thoát khỏi đó
-Amber đang nói chuyện điện thoại – Krys chỉ tay
Vậy à – Jess hơi thất vọng
Suddenly, i was frightened by the ringing phone
my mom’s worried voice asked if i’ve eaten
these words annoyed me but today it’s different
The forgotten promises are remembered
I will be a person with pretty heart
And become a person who is selfless
I’ll keep the love of my mother’s wishes
-Wow, unnie, mommy gọi – Krys kéo tay Jess đi để lại Tiff và Vic với nhau
.
.
.
– Tôi biết cô là bạn tốt của Jess, nhưng giúp bạn như vậy cô không sợ hạnh phúc của mình bị đổ vỡ sao? – Vic nhìn theo dáng Jess vừa khuất
-Ý cô là sao? – Tiff nhíu mày
-Ý tôi đã rõ mồn một như vậy, đừng vờ không hiểu chứ - Vic nhếch môi
-Tôi không hiểu – Tiff khó chịu
-J và mối quan hệ của cô với chồng sắp cưới. Đó không phải là trò chơi quá nguy hiểm ư? – Vic công kích
-Tôi…
-Hãy giúp tôi quay lại với J, như thế sẽ không tạo nên hiểu lầm và cô dễ giải thích hơn nếu anh ấy biết được
-Vic, đủ rồi. Cậu tưởng cô ấy là con nít hay sao?
Tiếng Jess đột ngột vang lên rõ mồn một khiến cho cả Vic và Tiff giật bắn người
-Dù có chuyện gì đi chăng nữa, cậu cũng là người ngoài cuộc. Cậu không có quyền công kích cô ấy như thế. – Jess bước lại đứng bên cạnh Tiff
-Tớ…tớ chỉ đang cho Tiffany vài lời khuyên thôi, phải không Tiffany? – Vic hích nhẹ Tiff
-Ơ…uhm – Vẻ mặt Tiff đầy rẫy những suy nghĩ
-TIFFANY HWANG – Jess bực bội hét lớn
Tiff cúi mặt quay đi chỗ khác, điều đó khiến Jess muốn nổi điên hơn nữa
-Jess, chúng ta nói chuyện riêng với nhau được không? – Vic đề nghị
-Vậy tôi không phiền nữa – Tiff mím môi quay đi
-Trước khi Jess nổi điên lên, em đứng lại đó – Jess đều giọng
-Jessie – Tiff khó xử
-Vic, cậu muốn nói gì? – Jess tìm bàn tay Tiff nắm chặt
.
.
.
-Ummm…Honey…à…Jess nghe này, tớ muốn nói…tớ biết hết mọi chuyện rồi. Tớ biết cậu làm thế vì tớ, cậu muốn tớ ghen. Jess, tớ có ghen, tớ không thể chịu đựng nổi dù tớ hiểu rõ đó chỉ là một màn kịch 2 cậu diễn trò trước mặt tớ…nhưng mà…nó thật quá. Cậu không nghĩ nó sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm của Tiffany và bạn trai cô ấy sao? Cậu có nghĩ nó đang làm cả 2 chúng ta khổ sở không?
Vic bước đến ôm chặt lấy Jess trước mặt Tiff trong thổn thức
-Vic…cậu đang nói g---
-Jess, cho chúng ta cơ hội hàn gắn đi. Tớ sẽ không khiến cậu phải đau buồn nữa. Tớ yêu cậu, chưa khi nào tớ hết yêu cậu – Vic vẫn tiếp tục
Tiff nhăn mặt
Jess cố đẩy Vic ra, lo lắng nhìn Tiff
-Tớ có thể cảm nhận được nhịp tim cậu đang đập rất mạnh, phản ứng của cậu vẫn như mỗi khi chúng ta gần nhau… - Vic tràn đầy hi vọng
[J’sP: Khỉ thật, Vic ôm mình chặt quá…Ôi trời…tim mình đập nhanh là vì Tiff, mình sợ cô ấy giận…My god! Hiểu lầm chồng chất biết gỡ thế nào đây…]
-Jess, cậu nói gì đi – Vic mong ngóng
-Cậu buông tớ ra – Jess lạnh lùng (vẫn cố thoát khỏi cái ôm chặt)
-Jess…
-Tớ nghĩ chúng ta cần n-----
I’m your man..da da da…I’m your man….I’m your man….
[J’sP: Mình điên mất, cái quái quỷ gì đang diễn ra tối nay vậy chứ…]
-Xin lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại – Tiff như tìm được lí do thích hợp để rút lui
-Nói ở đây đi – Jess chụp lấy tay Tiff giữ lại
-Jess – Vic hụt hẫng khi bị đẩy ra
-Joong gọi, em không thể tự nhiên nói chuyện ở đây được – Tiff gỡ tay Jess ra rồi bỏ đi
Jess thẫn thờ
Căn phòng chỉ có 2 người ở lại
-Jess…
-Cậu làm ơn thôi đi. – Jess gắt gỏng
-Cô ấy đã có chồng sắp cưới rồi đấy Jess. – Vic cũng bắt đầu to tiếng
-Thì sao?
-Làm ơn đừng lôi người thứ 3 vào cuộc.
-Người thứ 3? – Jess liếc nhìn Vic
-Là Tiffany…Ngay từ đầu tớ đã thấy chuyện này có gì đó không đúng. Nhưng vì 2 người diễn quá thật nên tớ không thể nào không tin được. Jess à, cậu trừng phạt tớ như vậy chưa đủ hay sao? Tớ…tớ đau lắm – Vic thổn thức ngồi xụp xuống
-Cô ấy không phải người thứ 3 – Jess khẳng định chắc nịch
-Vậy là ai? Cô ta là loại người gì vậy? Cô ta rõ ràng có chồng sắp cưới mà còn đồng ý giúp cậu, thậm chí còn đồng ý ôm ấp, hôn hít nhau ngay giữa chương trình thu hình trực tiếp. – Vic hét lớn
-Cái gì cơ? – Jess há hốc miệng kinh ngạc
-Mối quan hệ của cô ấy có nguy cơ vì cậu mà đổ vỡ. Cậu trả ơn người ta bằng cách đó sao? Cậu đang trả thù người cậu yêu bằng cách đánh đổi hạnh phúc của người bạn tốt, cậu biết không? Mọi người ở trường học sẽ nhìn Tiffany như thế nào? Trò đùa của cậu đi quá giới hạn rồi
-Aisss, thật là – Jess đấm mạnh tay vào không khí
-Jess, hãy để chúng ta cùng nhau giải quyết những rắc rối. Tớ chưa bao giờ hết yêu cậu, tớ…
-Vic, chuyện chúng ta đã chấm dứt rồi. Hơn nữa…tớ và Fany không đóng kịch. Tớ yêu cô ấy!!! – Jess thở dài
-Không đúng, rõ ràng là đóng kịch. Tiffany không thể nào yêu cậu được, cô ta không thể nào cùng lúc có tình cảm với 1 người đàn ông và 1 người phụ nữ được. Đến nước này mà cậu còn nói dối tớ sao? Nếu cậu không còn yêu tớ, việc gì cậu phải bắt đầu vở kịch như thế, cậu đâu phải tuýp người tin vào tình yêu ở cái nhìn đầu tiên. Cậu còn yêu tớ, còn yêu tớ, tớ chắc chắn mà Jess…đừng có nói dối mà…hic hic - Vic có phần quá xúc động, hai tay bịt tai lại, Vic cứ liên tục lắc đầu và nói rằng Jess vẫn còn yêu mình
-Vic, cậu thật vô lí, hãy suy nghĩ mọi chuyện đơn giản có được không? Tớ biết cậu thất vọng, tớ thật sự không biết chuyện này lại khiến cho cậu đặt nhiều hi vọng đến thế. Vic, tình cảm của tớ bây giờ không còn dành cho cậu nữa. Nói ra như thế có thể quá tàn nhẫn với cậu, nhưng tớ không muốn có thêm bất cứ sự hiểu lầm nào giữa chúng ta cả. Vì tớ khiến cậu tổn thương, tớ xin lỗi. Vì tớ khiến cậu thất vọng, tớ xin lỗi…Kẻ đang làm người thứ 3, chính là tớ, tớ không yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, tình yêu đến nhanh và bất ngờ khi nào chính tớ cũng không rõ. Tớ yêu Tiffany, Vic à, cậu cứ cố chấp như thế chẳng vui vẻ gì cho chúng ta cả. Hãy quên tớ đi, chúng ta không thể nữa đâu… – Jess giữ lấy bờ vai Vic
-Đừng nói nữa, tớ không tin – Vic cố chấp
Đùng…Đùng…đùng
-Vic, tay cậu đang bị đau – Jess la lớn khi Vic liên tục dọng mạnh tay xuống nền nhà- đừng làm thế mà…
.
.
.
…
-Vic…đừng làm đau cậu… - Jess khó xử
-Jess, cậu nói…cậu không còn yêu tớ, tại sao cậu lại lo cho tớ - Vic khóc oà trên vai Jess
-Cậu bình tĩnh đi được không? – Jess thở dài não nề
-Tớ không thể bình tĩnh được. Hãy nói cậu còn yêu tớ đi, tớ cần nó để cố gắng – Vic lắc mạnh
-Vic…- Jess thở dài bất lực
-Tớ nhận ra mình không thể sống mà không có cậu
-Tớ---
-Tớ nhận ra mình nụ cười sẽ không trọn vẹn nếu vắng cậu
-Đừ---
-Tớ nhận ra trái tim tớ đau nhói mỗi khi nhớ mong mà không được nhìn thấy cậu
-Shhhh…nghe n---
-Tớ yêu cậu rất nhiều – Vic bắt đầu hôn lên tới tấp lên cổ Jess
-Vic, không – Jess tránh né
-Hãy để tớ nhắc cho cậu nhớ, chúng ta đã từng nồng nàn như thế nào – Vic ghì sát người vào người Jess
-Thôi đi…
-Cách duy nhất để tớ kiểm tra tình cảm của cậu là hôn cậu – Vic nói qua làn hơi thở gấp gáp – cậu càng tránh né, tớ càng cho rằng cậu còn yêu tớ
Đôi môi tham lam của Vic cứ đi dạo khắp lượt từ cổ lên mang tai rồi lại di chuyển sang những vùng bên cạnh. Sau đó là những nụ hôn được đặt lên trán, mắt, mũi, và lần xuống vùng cổ, thấp hơn…Jess vẫn cố gắng phản kháng lại nhưng không thể vì Vic cứ như một con thú bị thương, cố chấp, bướng bỉnh và mạnh mẽ vô cùng
-VIC…BUÔNG TÔI RA – Jess dùng hết sức ngăn cho đôi tay Vic không đi quá sâu vào trong người mình
Cổ áo Jess hơi trễ xuống, mặc kệ cho Jess có nói gì chăng nữa, Vic vẫn cứ tiếp tục. Cô đẩy mạnh Jess xuống chiếc ghế sofa dài rồi nằm đè lên
-Jess, hãy đáp trả lại tớ đi
Vic cầm lấy tay Jess đặt lên người mình và hướng dẫn cho nó di chuyển lên xuống. Thân thể cô uốn éo theo sự va chạm, tay mò mẫm khắp nơi, môi ngấu nghiến lấy đôi môi Jess
-Buông…..tôi….. ra – Jess càng vùng vẫy bao nhiêu, Vic lại cố kẹp chặt lấy Jess bấy nhiêu
Bụp…
Chát…
Vic buông Jess ra, lảo đảo ôm lấy môi và má mình
.
.
-Tiff…
-Jess…ie
Jess hoảng hốt kéo lại dây áo rồi bật ngồi dậy. Tiff vẫn đứng đó bịt chặt miệng mình đứng chết trân tại chỗ với cảnh tượng đang bày ra trước mắt, cô nấc lên từng hồi hết nhìn gương mặt tái mét của Jess rồi nhìn sang bộ dạng thảm hại của Vic. Má Vic in hẳn 5 dấu tay đỏ và môi bị chảy máu vì vết cắn
.
.
.
-Jessie
Sau phút bàng hoàng, Tiff lấy lại bình tĩnh, cô chạy đến ôm chặt Jess lúc cô gái tóc vàng co rúm người lại ôm lấy đầu
-Baby…Jess...Jess…không phải Jess…không… - Jess lắp bắp không nên lời
-Em hiểu, chúng ta rời khỏi đây thôi – Tiff đỡ Jess đứng lên
-Jess… - Vic cúi thấp đầu
-Đừng chạm vào người cô ấy – Tiff giận dữ - Cô không xứng đáng – Tiff xấn tới
- Sica unnie
Hyun ùa vào đỡ lấy Jess
-Những hành động đó là tình yêu hay sao? Nếu cô thật sự yêu một ai đó, cô sẽ chỉ luôn muốn mình nhận lãnh nỗi đau chứ không phải làm ra trò thô bỉ này – Mắt Tiff đỏ ngầu những đường gân máu nhỏ như sợi chỉ.
…
-Cô mất trí rồi – Tiff buông một câu trước khi cô cùng Hyun đưa Jess đi ra ngoài.
Bỏ lại Vic một mình ngẫm nghĩ những việc mình đã làm
**
.
.
.
-Tiff unnie
-Oh, JuHyun, Jessie đã ngủ chưa?
Tiff nhích người sang một bên cho Hyun ngồi. Họ đang ở nhà
-Dạ rồi, sao unnie không chăm sóc Sica unnie? Sica unnie cần unnie hơn – Hyun thắc mắc
-Em muốn uống một ly không? – Tiff rót đầy ly rượu cho mình
-Dạ không, unnie, rượu là thuốc độc giết dần con người đấy – Hyun lắc đầu
-Unnie biết – Tiff cười buồn
-Unnie đừng uống nữa – Hyun giật lấy chai rượu Tiff đang cầm trên tay – Sica unnie không thích mấy thứ này đâu ạ
-JuHyun ah…unnie không say thì phải làm sao đây? – Tiff giành lại chai rượu
-Tiff unnie
-Phải làm sao thì mới trọn vẹn? – Tiff thẫn thờ, nước mắt tuôn dài
…
-So với tình yêu của em, unnie cảm thấy mình chẳng là gì cả, nỗi đau của unnie chẳng thấm vào đâu với những gì em chịu đựng…nhưng mà…(đôi mắt vô hồn)…unnie…(nuốt nước mắt)…đã có quyết định, unnie…shhh..vậy mà…unnie vẫn không thể nào thực hiện được. Hôm nay, trước khi đến buổi biểu diễn…Jessie tông phải một người…
-Omô….
-Bà ấy trong lúc chạy trốn bọn người đuổi giết…đã bị xe Jessie đụng phải…Trong lúc dẫn bà ấy chạy trốn đi…người phụ nữ đó luôn miệng nói với unnie rằng…ác quỷ ở ngay bên con…đâm lén con…hãy tìm thiên thần trong lòng con để người ấy bảo vệ con, người con luôn nghĩ về…
-Unnie…vậy người unnie nghĩ đến là ai?
-Cô ấy…Unnie không ngờ rằng mình dễ dàng quên đi Joong như thế mỗi lúc ở cạnh Jessie. Đôi lúc giật thót người…rồi đây unnie sẽ phải cư xử ra sao? Thật sự quá khó khăn…thật sự là như thế - Tiff quẹt nhanh nước mắt, tiếp tục nốc cạn ly rượu – JuHyun, unnie có lỗi với em, có lỗi với Vic, có lỗi với Joong, với tất cả mọi người, unnie chưa bao giờ cảm thấy tệ như lúc này cả…Jessie ơi, em đau quá – Tiff khóc nấc lên trong lòng Hyun
Cô bé chỉ biết ngồi im lặng bởi chính cô cũng không thể làm gì ngoài lắng nghe ngay lúc này.
Càng nhiều sóng gió, tình cảm của họ sẽ chỉ sâu đậm hơn mà thôi
**
“LA – 3 a.m”
[Hello. This is Leo. Sorry I missed your call, right now, I might be busy…so that’s why… Please leave me a message; I’ll call you right back whenever I’ve a chance. Thank you very much and TTUL ^^!!!]
Bíp
-Tớ gửi cho cậu những thứ cậu cần làm rồi đấy chiến hữu. Tạm thời cứ yên tâm ngồi yên ở chiếc ghế chủ tịch. Có một vài sự cố xảy ra, vậy nên bằng mọi cách hãy mang Tiffany trở về Mỹ. Nếu tớ không trở thành em rể cậu thì…haha…chuyện gì tiếp theo chắc cậu cũng rõ rồi phải không, “chúa tể muôn loài”? haha…Have fun!
Cụp
**
-Stevie, có gì đặc biệt hả?
-HeeChul sunbae, xem này
Chul nhảy phóc đến chỗ Stevie đang ngồi làm việc
-Sao mà tối thui vậy chú – Chul căng mắt ra nhìn
-À, em nhầm – Stevie cười hè hè – ta da, đây là hình trước và sau phẫu thuật
-Aisss, khá hơn nhưng chất lượng kém quá – Chul gõ đầu Stevie
-Aigoo, cái này tại cô chủ chụp chứ phải em đâu. – Stevie nhăn nhó
-Kiểu này phải bảo con Đẹp nó đổi cái điện thoại nào chụp không flash mà đẹp như chụp có flash quá. – Chul chậc lưỡi
-Sunbae cứ từ từ nghiên cứu đi ạ. Bây giờ vào vấn đề chính há…sunbae, anh nhìn xem, dáng người này quen không?
-Không
-Ơ…aisss…thôi được, để em zoom gần hơn – Stevie thất vọng
-Hey…stop! Daung…là cậu ta…phải không? – Chul vỗ mạnh vai Stevie la lên
-Yup,sunbae, anh cũng nhận ra đúng không? Chúng ta đã gặp cậu ta vài lần ở HJ. Cánh tay phải của Kim HyunJoong, cậu ta là một trợ lí rất trung thành…
-Wait! Vậy người phụ nữ kia…bị đuổi giết…Daung…Kim HuynJoong
Chul lắp ghép từng suy nghĩ riêng lẻ lại thành một rồi cả hai như phát hiện điều gì đó, lập tức nhanh chóng rời khỏi nhà
**
-Lái lẹ lên coi, cậu có biết chạy xe không hả - Chul quát lớn
-Nãy giờ em vượt mấy cái đèn rồi đó – Stevie cãi lại
Tít tít tít tít…
Kéttttttttttttttttttttttttttttt
-Sh*t, bà ta trốn mất rồi – Stevie đập mạnh tay vào vô lăng
-**** it! Giờ làm sao đây trời – Chul vò đầu
-Cô chủ sẽ giết em chắc luôn – Stevie còn thểu não hơn cả
-Không giết cậu cũng uổng. Biết rõ phải canh chừng bà ấy mà…Aissss
-Giờ làm sao sunbae? – Stevie méo mặt
-Sao trăng cái gì, lo tìm bà ấy đi
**
-Hello…Leo oopa…um…có chuyện gì ạ - Tiff hơi lè nhè
…
-Hả…bố……..
.
.
.
-Tiffhoney!!!
Chap 21-2:
*JESSICA’S POV*
Xoảng!!!!
Vừa lúc tiếng những vật dụng thuỷ tinh rơi vỡ dưới nhà vang lên thì cũng là lúc tôi choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Mồ hôi túa ra đầm đìa, tôi nghe văng vẳng tiếng Hyunie gọi tên cô ấy
“Unnie…Tiff unnie”
Tôi nhào xuống giường và bằng cách nào đó, tôi đã chạy xuống cầu thang chỉ với 3 bước chân.
Những mảnh thuỷ tinh vụn trên sàn
Chai rượu còn dang dở
Fany nằm đó với chiếc điện thoại trên tay
Hyunie tay đỡ lấy Fany, cả 2 nước mắt ướt đẫm khuôn mặt
.
.
.
Chuyện gì đã xảy ra?
Tim tôi đau thắt lại trước hình ảnh đó
Vội vàng chạy đến bế cô ấy lên…nhưng không được. Bao nhiêu sức lực tôi đã dành để dằn co với Vic lúc tối. Tôi nhìn Hyunie với ánh mắt van xin
Chính tôi cũng không hiểu mình van xin em ấy vì điều gì
2 chúng tôi dìu Fany ra xe và đưa cô ấy đến bệnh viện nhanh nhất tôi có thể
…
*END POV*
**
“Bệnh viện”
-JuHyun, cô ấy đâu rồi? Tại sao ra nông nỗi này?
HJ chụp mạnh lấy hai cánh tay Hyun hỏi dồn. Anh ta thở đứt quãng cứ như vừa chạy bộ đến
-Thầy…Tiff unnie bị ngất đi sau khi nghe điện thoại của Leo oopa – Hyun khóc
-Leo? – HJ há hốc
-Vâng, Tiff unnie chỉ kêu lên một tiếng bố rồi ngất đi ạ..hức hức
-Đã có tình hình gì chưa? – HJ lo lắng
-Vẫn chưa – Hyun lắc đầu thất vọng
**
15’ sau
-Bác sĩ…vợ tôi có sao không bác sĩ?? – HJ chặn chàng bác sĩ trẻ vừa bước ra khỏi phòng
-Cô ấy là vợ của anh? – Bs hỏi lại
-Vâng, vợ sắp cưới! (cứ làm như cái kiểu đặt cọc trc sợ bị dành á)
-Hai người đã cãi nhau sao?
-Không có – HJ phủ nhận
-Tôi chỉ hơi tò mò. (cười)… Có vẻ cô ấy vừa bị gặp một cú shock về tinh thần, và cô ấy đang trong tình trạng say rượu nên…nếu có làm gì khiến bạn gái giận thì xin lỗi cô ấy đi nhé. Không có gì nghiêm trọng đâu, tỉnh lại là về nhà được rồi – Anh ta đầy cảm thông
-Cảm ơn bác sĩ – HJ chìa tay ra
-Thôi, vào trông cô ấy đi
**
-Sica unnie
Hyun khẽ khàng. Jess từ nãy giờ vẫn bó gối ngồi ở góc khuất phòng chờ. Đôi tay trắng nõn nà hiện lên những vết bầm tím nơi cổ tay. Bàn chân trần bê bết máu dính đầy dưới nền gạch trắng
Không nói
Không khóc
Ánh mắt buồn xa xăm
Hyun giật lùi người lại vài bước, cắn chặt ngón tay mình để ngăn tiếng nấc nghẹn ngào thoát ra từ nơi cổ họng. Nước mắt thi nhau tuôn rơi
-Sica unnie…em buông tay là để unnie được hạnh phúc cơ mà
Hyun bật thốt nên những lời đó nhưng chỉ đủ để chính bản thân cô nghe được và để nhẹ đi nỗi đau đang có trong lòng vì con người đang ngồi cách đó không xa
**
-Unnie
Hyun giấu đôi mắt sưng húp của mình sau chiếc mũ áo len
-Mình về thôi Hyunie – Jess ngước mắt nhìn Hyun
-Trước tiên phải đi băng bó vết thương ở chân lại đã – Hyun đỡ Jess đứng lên
-Chân ai?
-Sica unnie… - Hyun chỉ nói được bao nhiêu đó rồi quay mặt đi
A…
Bây giờ Jess mới cảm thấy ở lòng bàn chân phải mình đau nhức vô cùng. Khẽ nhăn mặt vì cơn choáng váng vừa ập đến. Jess nhanh chóng tựa người vào Hyun
-Em cõng unnie nhé
Hyun khuỵ gối xuống trước mặt Jess cương quyết
.
.
.
-Hyunie, cảm ơn em - Jess cảm kích
-Sau này đi Anh rồi, em sẽ không còn ở cạnh unnie, lo lắng cho unnie nữa. Muốn chăm sóc người khác, trước tiên unnie phải chăm sóc mình thật tốt. – Hyun nuốt nước mắt
-Unnie vô dụng quá phải không? – Jess cười buồn
-Dạ không phải thế đâu unnie. Em chỉ đang nghĩ…Unnie chưa từng quan tâm nhiều như Tiff unnie. Ngay với cả Vic unnie, dù ngần ấy năm cùng nhau nhưng chưa bao giờ em thấy biểu hiện của unnie như lúc nãy cả - Hyun thành thật
-Unnie cũng không hiểu nổi mình nữa Hyunie à
.
.
.
**
Cốc cốc cốc
-Mời vào
-Xin lỗi, tôi…cần giúp đỡ
Hyun cõng Jess một cách khó khăn
-….chân unnie tôi bị dẫm phải miểng chai. Anh giúp tôi với…
-Để tôi xem nào
Nói xong, chàng trai đứng lên đi về phía cửa, nhiệt tình giúp đỡ Hyun đưa Jess nằm lên trên chiếc giường nhỏ đặt ở góc phòng
-Nó ghim sâu quá
-Vậy bây giờ làm sao ạ - Hyun hoang mang tột độ
-Tôi sẽ cho cô ta một mũi thuốc an thần. Giúp tôi lấy cái khay ở đằng kia (chỉ đại ra phía sau lưng), một ít bông băng và thuốc khử trùng – Miệng nói, mắt vẫn chăm
chú vào vết thương trên chân Jess
.
.
.
-Tôi không thể tìm thấy bông băng – Hyun lúng túng
-Aisss…tìm đại trong hộc tủ thế nào cũng có mà – Anh ta bắt đầu bực bội
…
-Có chưa, vào phòng mổ với cô chắc bệnh nhân chết hơn phân nửa rồi – Anh ta cau có
.
.
.
-Đây rồi
Hyun vội vàng mang tất cả vật dụng chạy đến
…
-Dao mổ - Anh ta xoè tay ra
-Hả???Ơ…cái nào? – Hyun bối rối nhìn mấy loại dao trên khay inox
-Dao tiểu phẫu mà cô cũng không biết sao hả? - Anh ta quát – Ơ…à, tôi tưởng cô là y tá của tôi. Xin lỗi
Anh ta cười trừ rồi thò tay bốc lấy một con dao nhỏ
-Bông gò---
-Đây
Hyun nhanh tay chìa ra trước mặt anh ta
-Cảm ơn – Cười
-Anh chú tâm đi ạ, unnie tôi sẽ bị chết vì mất máu mất – Hyun nhắc nhở khi anh ta nhìn chăm chăm vô cô cười
-Ờ…e hèm…
.
.
.
-Ra rồi, tôi sẽ khâu vết thương lại, cô chuẩn bị băng gạt giúp tôi
.
.
.
-DONE – Anh ta thở phào nhẹ nhõm
-May quá…cảm ơn anh – Hyun gập đầu rối rít
-Tôi sẽ ghi cho cô mấy loại thuốc, cô nhớ mua cho chị cô uống và bôi lên vết thương mỗi ngày cho đến khi lành hẳn là được.
Anh ta cắm cúi ghi
-Đây…giờ tôi phải đi họp hội chẩn. Cô cứ đi mua thuốc rồi quay lại. Chị cô còn ngủ vài tiếng nữa
-Cảm ơn anh…
-Không có gì
Chàng trai mỉm cười rồi cầm lấy áo khoác trắng dành cho bác sĩ đi ra ngoài
**
“Phòng bệnh của Tiffany”
-Em khát nước…J…essie..
Tiff ôm đầu ngồi dậy, cứ như một thói quen, cô vỗ vỗ lấy tay người đang ngồi bên cạnh giường.
-Honey, em đỡ hơn chưa? – HJ dụi mắt ngồi thẳng người lại
-J…o..ong – Tiff ngạc nhiên – sao anh ở đây? Ai đưa em đến đây?
-Oh…em gọi cho anh khóc lóc rất nhiều. Anh lo quá nên…đã chạy đến. Không ngờ vừa tới nơi thì JuHyun cũng vừa dìu em ra tới cửa – HJ nói dối một cách trơn tru
-…Bệnh viện…đúng rồi…bố…Bố… -Tiff chợt nhớ ra điều gì đó cô lập tức bỏ chân xuống giường
-Honey, từ từ…bố làm sao? Leo nói gì với em? – HJ như người từ trên trời rớt xuống không biết gì
-Bố… - Tiff oà khóc – Bố bị đột quỵ rồi…em phải về Mỹ, em phải về với bố …huhu…Joong…em phải đi ngay bây giờ…
-Hãy nghỉ ngơi, sáng mai chúng ta sẽ đi chuyến bay sớm được không? – Joong giữ Tiff lại
-Vậy bây giờ chúng ta về thôi - Tiff hối thúc
-Nhưng mà…
-Joong, em phải lấy hộ chiếu và giấy tờ nữa – Tiff kéo tay Joong
-OK, anh bế em – HJ ân cần
…
**
-Thiếu bàn tay ấm này nắm lấy tay anh, anh thật không biết mình sẽ ra sao nữa – HJ vừa lái xe vừa nắm lấy tay Tiff đưa lên môi
-Joong à…
-Em đừng lo lắng quá, anh sẽ tìm những bác sĩ giỏi nhất để chữa trị cho bố. Bố phải khoẻ mạnh lại để dắt tay em vào lễ đường trao cho anh nữa chứ - HJ đùa cho không khí bớt trầm lắng
-Oh…yea… - Tiff không có chút tâm trạng nào
.
.
.
-Jessica…và…em – HJ ngừng lại
-Ơ…vâng, sao ạ? – Tiff giật thót người
-…. thân nhau thật là tốt – quay sang cười hiền lành
-Vâng… (thở nhẹ)
-Anh mừng vì em tìm được bạn thân thiết ở chung. Em sẽ không tủi thân vì một mình trong căn nhà rộng như vậy nữa
-Joong...sao anh không hỏi lí do em có mặt ở Seoul lúc này? – Tiff do dự một chút rồi hỏi thẳng
-Em chưa bao giờ làm việc gì không có lí do chính đáng cả. Anh tin em – HJ tặng cho Tiff ánh mắt đầy tin tưởng
.
.
.
-Sao căng thẳng vậy bé con…hì hì Anh biết em về đây với JuHyun, honey à – Joong bật cười dòn
-Ewwh… - Tiff khẽ nhăn mặt
Sau đó cô vờ nhắm mắt lại ngủ cho đến hết đoạn đường về nhà.
**
-Jessie…
*TIFFANY’S POV*
Tôi vừa đặt chân bước vào nhà sau khi cố sức thuyết phục Joong về nghỉ ngơi và chuẩn bị mọi thứ.
Căn phòng khách…
Bàn ghế bị xê dịch đi
Máu trên sàn
Mảnh vỡ
Rượu
JuHyun
Điện thoại
Bố
.
.
.
Đầu tôi xoay tròn với những thứ diễn ra khi nãy.
Jessie…
Tôi bước như chạy lên cầu thang
Phòng tôi – tối thui – không có
Phòng cô ấy – bật công tắc điện – tôi thấy đôi giày cao gót được sắp cẩn thận bên cạnh giường ngủ…
-Jessie
Tôi gọi thêm lần nữa
Vẫn không có ai trả lời
Bất an
Tôi lần tìm chiếc điện thoại trong túi áo mình để gọi Jessie
Ơ…
Một cái vòng đeo tay bằng bạch kim
Tôi vỗ mạnh vào trán thốt lên
-Bác Lee…(tên người phụ nữ)
Bác ấy đã đưa nó cho tôi khi chúng tôi chạy đến đường chính gặp Stevie. Bác Lee đã nói rằng nó là bùa hộ mệnh của bà ấy nhưng vì tôi là một thiên thần, nên bác
đã tặng nó cho tôi…
Tôi ngắm nhìn nó kĩ càng, ý nghĩ Jessie sẽ rất hợp với nó tồn tại trong đầu tôi từ lúc đầu tiên tôi nhìn thấy nó.
Tôi muốn tặng cô ấy chiếc vòng này
Nhưng Jessie đang ở đâu?
Những vết máu đầy rẫy từ trong nhà ra đến ngoài hiên nữa
.
.
.
Đặt chiếc vòng xuống bàn, tôi vồ lấy chiếc điện thoại
Ding dong ding dong
Chuông cửa reo lên…
Là Jessie…không, Jessie còn không biết chuông cửa nhà đặt ở đâu nữa cơ mà
Là Joong…tôi thở hắt ra…viết vội vàng vài chữ lên mảnh giấy trên bàn làm việc rồi đặt chiếc vòng lên đó.
Tôi gấp rút đi lấy giấy tờ tuỳ thân
Ding dong Ding dong…
Tạm biệt Jessie…HOPE…I’ll see you in the U.S
*END POV*
Chap 22:
-Hyunie, dừng lại, dừng xe lại mau lên….
Jess hối thúc Hyunie dừng lại khi cả 2 đang trên đường từ bệnh viện về nhà
.
.
.
-Unnie…
…
-Gosh…
Jess ngồi bệt xuống ôm lấy cái chân đau vừa chớm lành thở dốc
-Aisss…vô dụng, cái chân vô dụng!!!
Cô tiếp tục hành hạ nó bằng cách đạp liên hồi xuống dưới nền xi măng.
-Unnie - Hyunie can ngăn
-Bà ta…bà ta chắc chắn biết chuyện…gì đang xảy…ra - Jess ôm lấy ngực để điều chỉnh nhịp thở
-Sao ạ? – Hyun ngơ ngác
- Đưa unnie mượn điện thoại của em…bà ta…người phụ nữ unnie vô tình đụng phải hôm trước…
Jess nói những câu rời rạc
.
.
.
-Stevie, I saw her
…
-Gần khu trung tâm.
…
-Sao?
…
-Được rồi, tôi đến ngay
**
-Hyunie, chạy đến SJ bây giờ đi – Jess khập khiễng bước lại chỗ xe đang đậu
-Chân unnie lại chảy máu kìa – Hyun đỡ Jess lo lắng
-Lẹ lên em. Chuyện đó giờ không quan trọng nữa – Jess gấp gáp
**
10’ sau
.
.
.
-Sica...twin…ơ - Chul đơ ra nhìn theo dáng Jess vừa lướt qua
…
-Hyun…ơ… – Tiếp đó là ai thì ai cũng biết
Chul liếm môi rồi cũng phóng theo
**
-Hé…l..- nụ cười của Chul nhanh chóng bị đóng băng vì tia nhìn lạnh nhức xương của Jess – Có gì nghiêm trọng hả? Ờ…chắc nghiêm trọng rồi – vẫn giữ nguyên khuôn mặt đơ như lúc rds đọc PG (hahaha)
-Oppa, đóng cửa lại, né người qua một bên – Jess ra lệnh
-Ực…được – Chul rón rén làm theo như một con mèo
.
.
.
Dàn máy chiếu bắt đầu chạy
-Đây là toàn bộ tình hình của tập đoàn Hwang hiện nay. Người đang đứng ra giải quyết mọi chuyện không phải là Leo mà là Michelle – con gái lớn của chủ tịch
Hwang với sự giúp đỡ tận tình của KHJ. Bên cạnh đó, anh ta một mặt bí mật thương lượng với các cổ đông, mặt khác lại bày trò làm cho giá cổ phiếu xuống mức thấp rồi mua lại dưới danh nghĩa của một công ty khác. Cuộc họp cổ đông sẽ diễn ra vào cuối tháng nhưng nếu cứ theo tình hình này chẳng mấy chốc tập đoàn Hwang sẽ rơi vào tay anh ta –Stevie vừa nói vừa chỉ ra cặn kẽ từng chi tiết một
-Còn gì nữa không?
-Vâng, người phụ nữ chúng ta đang tìm tên đầy đủ là Lee Ji Eun, bà ta làm việc ở một cô nhi viện nhỏ ở vùng ngoại ô hẻo lánh từ năm 1979.
-Cậu đã đến đó chưa? – Jess nhíu mày
-Rất tiếc, nó đã bị thiêu trụi trong cơn hỏa hoạn vào 2 tuần trước và đó là tất cả những thông tin tôi có được về bà ta
-Hỏa hoạn?
-Đúng vậy sunbae, và thông tin cuối cùng là ngoài khoản nợ khổng lồ ở công ty. Leo còn nợ ngoài số tiền lên đến 7 con số 0. Toàn bộ số nợ đó là dùng để chi
trả cho việc cá độ football và đua ngựa.
-Trời ơi – Hyun dùng 2 tay ngăn tiếng kêu lớn
Riêng về phần Jess, cô ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh chỗ Stevie, thừ người ra suy tính điều gì đó
…
-Chúng ta còn cách nào giải quyết không? Ý tôi là chúng ta có thể nhúng tay vào vụ này không? – Jess nêu lên ý muốn của mình
-Có…Trừ khi cô sử dụng danh nghĩa tổng giám đốc điều hành và chủ tịch đồng ý điều đó – Stevie giơ tay đầu hàng
- Sica unnie… - Hyun bật thốt – không thể - Hyun lắc đầu ngoầy ngoậy
.
.
.
Shhh
-Tập trung vào công việc của em đi. Đừng làm chuyện vô ích nữa – Chul đồng tình với Hyun
-Oppa…
-Sicatwin, em đang khiến cho người khác cảm thấy vô lý em biết không? 2 đứa chỉ gặp nhau chưa bao lâu, bạn thân thì không đúng mà người yêu thì đâu phải…anh thấy chẳng có cớ gì để em hi sinh nhiều như vậy hết. Hiện tại, em đang yêu thích người ta thì nó thế, nhưng tình cảm lâu dài mới tồn tại thật sự. Mọi thứ
bây giờ chỉ là nhất thời thôi, có nhất thiết em phải nặng lòng lo nghĩ như thế không? – Chul trách móc
-Đâu phải cần là yêu, với tư cách một người bạn thấy bạn thân của mình gặp khó khăn, anh có làm ngơ được không? Tên HJ đó, hắn ta muốn cái gì…tình hay
tiền. Không, là cả 2…hãy thử nghĩ xem Fany…cô ấy có hạnh phúc được với con thú đội lốt người đó không? – Jess bức xúc
-Nhưng không liên quan gì em cả. Em hiểu không? – Chul bật lại
-NÓ CÓ LIÊN QUAN. Oppa, nếu chúng ta đã được gọi là twins thì lẽ ra anh nên hiểu em hơn tất thảy. Em không có thói quen lưu tâm đến người khác và càng
không có chuyện hi sinh cho họ nếu như người đó không là gì cả. Em thật sự yêu Tiffany Hwang, và em không biết nó sẽ tồn tại trong bao lâu nhưng con gái út của ông chủ tập đoàn Hwang đang khiến trái tim em mê muội, vậy đã đủ liên quan chưa? Em không quan tâm, ai nói em ra sao cũng được, em chấp nhận!!! –
Jess đứng phắt dậy gằn mạnh từng chữ rồi bỏ đi
- Unnie… - Hyun lật đật đuổi theo Jess bỏ lại Chul và Stevie đứng đó thở dài thườn thượt
**
“Diamond Bar – CA – U.S”
-Bố ơi…con về nhà đã hơn tuần rồi, bố không mừng sao? Aww…bố làm con thất vọng quá đấy…Con cứ tưởng bố sẽ ra tận sân bay với mấy tấm bảng chào mừng nổi trội giữa rừng người nữa chứ. Vậy mà…Hic… - Tiff vừa lau mặt cho ông Hwang vừa tâm sự
…
-Bố, cuộc sống của con đang dần ngả màu rồi bố ạ. Sóng gió cứ ập đến cùng lúc mà con thì…chẳng biết phải chống đỡ nó như thế nào cả. Bố…bố rất thích
hoạt động cơ mà, dậy đi bố…con cần 1 cái ôm, 1 lời khuyên, 1 tình thương lớn của cả bố và mẹ. Con biết mọi chuyện rồi,trái tim con đang đau lắm. Leo oppa…tại sao lúc nào anh ấy cũng khiến người khác đau lòng như thế hả bố? – Tiff tức tưởi
…
-Steph…
-Mich unnie
Mich bước hẳn vào trong và ôm lấy Tiff, 2 chị em cùng khóc nức nở
**
-Hãy ăn chút gì đó, chị sẽ ở đây chăm sóc bố - Mich vỗ về Tiff
-Em không muốn – Tiff lắc đầu
-Từ lúc về đến giờ, em túc trực bên cạnh bố quên ăn quên ngủ. Em làm vậy lỡ em có chuyện gì chị còn khổ hơn nữa – Mich khuyên nhủ
-Em chưa đói…Unnie nè, tình hình sao rồi? – Tiff buồn bã – Có tin gì của Leo oppa chưa ạ?
Mich thở dài lắc đầu
-Là lỗi tại em, em chỉ càng làm cho mọi chuyện rắc rối hơn – Tiff tự trách bản thân
Mich xoa xoa tấm lưng Tiff lặng lẽ thở dài
…
- Steph…chị… - Mich ngập ngừng – chị…chị đã suy nghĩ nhiều và đắn đo không biết có nên nói với em chuyện này không…nhưng mà…- thở dài
-Chuyện gì cơ ạ? – Tiff lo lắng
.
.
.
-Em yêu Joong nhiều lắm phải không? – Mich đột nhiên hỏi
-Em… - Tiff lúng túng
-Hãy trả lời chị, em yêu Joong nhiều lắm phải không?
…
.
.
.
-What if I say I am…g.a.y unnie? – Tiff ngước lên nhìn Mich mắt ngân ngấn nước
…
-What happened? – Mich lo lắng
-Em…hic…em cảm giác như…my God…em là một đứa tồi…Mich…em… - Tiff cố tìm từ ngữ để diễn tả - em…nghĩ rằng em yêu cô ấy…rất nhiều…
-Ai cơ? – Mich khó hiểu
-Jessie…my Jessie…unnie…em…em…gần đây…em không thể nào ngừng suy nghĩ về cô ấy…không thể…dù chỉ 1 phút…em phải làm sao…-Tiff đau khổ ôm lấy
ngực nơi trái tim đang đau thắt lên
-Em gái, bình tĩnh lại và kể cho chị nghe nào – Mich từ tốn
-Em…em cố trốn tránh câu hỏi đó. Em…em không dám thừa nhận rằng cảm nhận của em dành cho 2 người họ hoàn toàn khác biệt…unnie…cảm giác này em
chưa hề có với Joong, một chút cũng không có. Hic…(nấc lên nghẹn ngào hơn) em đã cố quên đi…em thật sự đã cố gắng lắm rồi
-Hãy kể unnie nghe về Jessie nào đấy. Em sẽ nhẹ lòng hơn – Mich vỗ về đứa em gái mình
-Chuyến về nhà lần trước, em đã gặp cô ấy khi đến Las Vegas…
Tiff bắt đầu câu chuyện của mình kể cho Mich nghe, tất cả những não nề, u uất, phân vân, tổn thương trong lòng cô đều dốc hết lòng để tâm sự với chị mình.
Thời gian thấm thoát trôi qua mau, những giọt nước mắt cứ vơi rồi lại đầy, khô rồi lại ướt sũng. Mich chốc chốc lại ồ lên kinh ngạc hoặc đôi lúc lại trầm mặc vì
xót xa…
.
.
.
-Em gái, nếu đã là tình yêu thì không có bất kì sự phân biệt nào cả. Nó là sự kết giao đặc biệt giữa 2 con người. Có những người mất cả một đời để gần nhau nhưng cuối cùng vẫn chẳng tìm ra giá trị của tình yêu là gì. Thời gian không nói lên mức độ sâu đậm của tình yêu mà nó là thước cho lòng chân thật của 2 trái tim dành cho nhau. Ngốc à, g.a.y thì đã sao? Em đã được sinh ra và lớn lên ở đâu thế? Chị không quan tâm, bởi vì máu chúng ta chảy cùng một dòng máu. I love you because you are you - Mich luôn là một người chị tuyệt vời
-Unnie… Tiff dụi mặt vào lòng Mich như đứa bé vòi mẹ
-Yêu là yêu thôi, phải không?
-Em nhớ cô ấy nhiều lắm – Tiff thú nhận
-Hãy gọi và nói với Jessie của em điều ấy – Mich khích lệ
-Nhưng…em…em không thể…em…làm thế là có lỗi với Joong. Em…những ngày qua...Joong vì gia đình mình bận bịu khắp nơi. Em… Chúng ta nợ anh ấy quá
nhiều – Tiff luôn bị dằn xé bởi 2 nửa
-Shhhh…Ừ…chúng ta nợ cậu ta…quá nhiều – Mich lẩm nhẩm…
-Không thể vẫn là không thể. Em đã để lòng mình đi hoang…và bây giờ em phải chấn chỉnh lại tất cả. Em phải cố gắng để xứng đáng với tình cảm của Joong
dành cho em – Tiff gắng gượng
-…Ừ… - Mich buồn tênh
-Unnie…lúc nãy chị nói có gì muốn nói với em mà? – Tiff chợt nhớ
.
.
.
Mich im lặng trong khi Tiff nôn nóng hối thúc mãi…
Cuối cùng…
-Joong…shhhhh…cái này unnie chưa dám chắc lắm nhưng mà…shhhh…Joong…
.
.
.
Cốc cốc…
-2 người vừa nói xấu gì em đấy – HJ mở cửa bước vô với nụ cười trên môi
-Oppa – Tiff nở một nụ cười gượng gạo
-Có phải chị đang nói xấu em với cô ấy không đó? – HJ đùa
-Cậu thì có tốt chỗ nào đâu mà không nói xấu – Mich chép miệng
-Hey…
-Hì hì…đùa lại mà. Có tật giật mình hả? - Mich nháy mắt với HJ
-Em người thẳng đúng nghĩa mà. Michelle, chị cho em mượn cô ấy chút nha. Em không đành lòng nhìn người em yêu nhịn đói như vậy đâu. – HJ bước lại nắm tay Tiff – Bố thế nào rồi ạ?
-Vẫn vậy thôi – Mich thở dài
-Leo cũng thật là…- HJ lắc đầu
-Có tin gì của Leo oppa chưa ạ? – Tiff hỏi HJ
-Vẫn chưa em à – HJ đưa tay vuốt mặt
-Mà nghĩ cũng khó hiểu thiệt, ai đâu tốt đến nỗi cho nó mượn tiền trong khi nợ cũ chưa trả, nợ cũ hơn chất như núi – Mich đập tay vào không khí
-Ờ thì…bọn cho vay nặng lãi mà. Thấy kiếm được chút gì thì cứ việc thôi. 2 người cũng đừng lo lắng quá. Mọi chuyện cứ để em giải quyết – HJ tình nguyện
gánh vác mọi việc
…
-Cảm ơn cậu, Joong – Mich chép miệng
-Chúng ta là người một nhà mà. Chị cho em mượn em ấy chút nha – HJ ôm lấy eo Tiff
-Người yêu cậu sao hỏi chị…mà 2 đứa đi đi, nghỉ ngơi thư giãn đi bé con – Mich cười trìu mến
-Em sẽ về sớm – Tiff hứa hẹn
.
.
.
-Tội nghiệp con bé…- Mich não nề nhìn theo
**
-Tôi là Jessica Jung…nối máy cho tôi nói chuyện với bố…à…chủ tịch Jung – Giọng Jess đều đều bên đầu dây bên kia
…
-Bố à, con đang ở US, nhưng hiện giờ con chưa về nhà, cho con 2 3 ngày gì đó. Giải quyết xong việc rồi con sẽ về. Con có chuyện muốn thưa với bố
…
-Không, chồng con gì trong đây ạ…Con chỉ…về giúp bố toại nguyện thôi. Vậy nên bố đừng giận hờn vu vơ con gái bố nữa.
…
-Con chỉ báo cho bố biết tình hình là vậy. Còn cụ thể thì mình sẽ thảo hợp đồng sau bố ha. Bye bố
…
Jess dập máy hôn đánh chụt lên chiếc điện thoại mới mua ở Frys Electronic ra. Điện thoại xài liền, khỏi mất công kí hợp đồng lại tiện lợi…
Nhìn đồng hồ, cô gọi cho mình một chiếc taxi rồi dần mò theo số địa chỉ trên mảnh giấy…
**
18418
Oops...
*END CHAP*
Chap 22 – 2
*JESSICA’S POV*
-Excuse…you…Hello, excuse…you
Có tiếng ai đó vừa gọi ( kiểu láu cá) trong khi tôi đang loay hoay nhìn xung quanh
-I’m sorry…you just called me, right?
Tôi quay người về phía cánh ngôi nhà nơi có một cô gái cao ráo, vóc dáng như người mẫu, khuôn mặt thanh tú phản phất chút nét buồn vương trên mắt. Cô ta đang khoanh tay, tựa vào cửa nhìn tôi.
-Uhm…Nothing wrong - cô ta nhún vai – Tôi thấy cô đi qua đi lại khu này khá lâu, cô bị lạc hay tìm người quen? – Cô gái ấy nói với tôi bằng thứ tiếng Anh nhuần nhuyễn dù rằng khuôn mặt rất rất châu Á
-Tìm nhà – tôi trả lời
-Cô có địa chỉ không? – Cô ta hất mặt hỏi
Hừ, tất nhiên có mới tìm…
Nghĩ trong lòng là vậy, nhưng tôi không nói ra
.
.
.
-Đây là địa chỉ nhà bạn tôi, lúc nãy người tài xế taxi bảo rằng ở đây nhưng… - Tôi cắn nhẹ môi bước lại gần chìa ra mảnh giấy
Mắt cô ta thoáng ánh lên tia ngạc nhiên nhưng không nói gì
.
.
.
-Bạn cô người gì? Á, Âu, Mỹ, Phi hay người sao Hỏa???? – Cô ta vẫn giữ cái giọng điệu cà rỡn đó nói chuyện với tôi
-Korean – Thoáng nhăn mặt, tôi trả lời nhát gừng
-Oh…tsk tsk…18418…tsk tsk… - Cô ta chép miệng
- Không có số nhà nào như vậy ư?
Tôi thất vọng tràn trề. Bao nhiêu háo hức trong lòng gần như tiêu tan hết đi. Nghĩ xem…nhọc công cả nửa buổi trời kết quả thế này ai mà chịu cho được. Nhìn biểu hiện trên mặt của cô ta cứ kì kì cục cục thế nào á, không diễn tả được. Hết nhìn tấm địa chỉ rồi lại chăm chăm vô mặt tôi, hết nhìn chăm chăm vô mặt tôi rồi lại dán cặp mắt vào mảnh giấy ghi địa chỉ
-Rốt cuộc cô có biết không thế? – Tôi hơi cao giọng
.
.
.
Cô ta chiếu tia nhìn “những tiến sĩ địa chất” vào tôi như thể đang tìm kiếm và thăm dò khoáng sản.
Hừ!!!
Thái độ tà tà tành tành nhìn tới nhìn lui đó càng khiến tôi nổi điên hơn
-Hey you, thời gian quý hơn vàng, nãy giờ cô hao tốn của tôi hết bao nhiêu lượng rồi biết không? Aiss…GIVE ME BACK MY NOTE!!! – Tôi mất kiên nhẫn
.
.
.
-Nguyên dãy này là địa chỉ cô cần tìm.Ở đây có tất thảy 2 cổng chính, 3 cổng phụ, 3 garage, tính sơ sơ là 6 phòng lớn, 1 sân vườn rộng – Cuối cùng cô ta cũng chịu lên tiếng nhưng mà…
-What? 2 cổng chính? 3 cổng phụ, 3 garage, 6 phòng tính sơ sơ? Xin lỗi, tôi tìm cái nhà chứ không phải lò sản xuất boom nguyên tử…ok?
Mặt tôi lạnh băng, máu nóng sôi sùng sục mà mặt cô ta thì cứ tỉnh bơ như không
-Vâng, đây đúng là cái nhà – toe toét cười
-Tôi không phải là đang gặp trúng tâm thần đấy chứ - Tôi lầm bầm trong cổ họng
…
…
…
-Cô kiếm ai ở địa chỉ này? Michelle or Stephanie? – Cô ta nheo mắt nhìn tôi
-TIFFANY HWANG – tôi bực dọc – Có lẽ tôi lộn địa chỉ
-Oh…uhmmm – cô ta tủm tỉm cười
-FFFF… tôi cũng rảnh thật, đứng đây lãng phí thời gian với cô. Dù sao cũng cảm ơn – tôi giật lại mảnh giấy bỏ đi
…
-Tới góc đường phía trước, quẹo trái có cánh cổng phụ nhỏ, căn phòng màu hồng, sau cái cây xanh – Cô ta nói với theo
.
.
.
-Ơ…
Tôi ngừng bước, quay người lại thì cô ta đã khuất bóng đằng sau cánh cửa nhà ban nãy.
Khẽ mỉm cười, Michelle? Phòng màu hồng? tôi có 2 lí do để tin tưởng vào lời chỉ dẫn của cô gái kia
Nên?
Không nên?
Nên?
Không nên?
Mải mê đếm bước chân, tôi đã đến nơi lúc nào không hay.
.
.
.
Bây giờ là 7h tối, nhưng trời vẫn còn sáng trưng cứ như buổi chiều, và ở Mỹ, người dân sẽ phải đổi giờ 2 lần trong 1 năm đó là vào khoảng tầm tháng 4-5 và 10-11. Tôi biết điều đó khá rõ, thở dài, tôi không có ý định bấm chuông cửa và xuất hiện như thế này.
Quan sát ngôi nhà
Tôi cảm thấy hơi choáng trước sự bề thế của gia đình Fany. Trước mắt tôi…cánh cửa sắt màu đen cao với những thanh nhọn trông rất chắc chắn. Xung quanh căn nhà được bao bọc bởi những bức tường đá cao – một màu xanh rì của những dây leo được cắt tỉa gọn gàng.
-Làm sao vô đây…
Tôi cứ lẩm nhẩm hoài câu đó đi qua đi lại…
*END POV*
Phập…Chát…o o o…
Jess hươ tay túi bụi…..để đuổi muỗi.
11h đêm, khi căn phòng đã sáng đèn được một lúc sau khi Jess quay trở lại
-Trời à…mình điên rồi…
*FLASHBACK*
-Này, cô rình ăn trộm hay đi thăm bạn vậy? Sao còn ở đây?
Cô gái lúc chiều Jess gặp lại xuất hiện
-Thì chưa gặp được chứ sao! – Jess vẫn đứng lấp ló nhìn vào nhà
-Bấm chuông đi, đứng một hồi police tới hốt bây giờ - Cô ta đẩy đẩy Jess đến chỗ cái chuông cửa
-Aiss, không được… - Jess né người chỗ khác
-Sao lại không được? Mờ ám quá hả??? – Vẻ mặt kênh kênh
-Đã nói không được mà… - Jess lắc đầu liên tục
-Tôi gọi 911 à nha…
-Gọi gì mà gọi…tôi có chuyện khó nói thôi. Cô chủ nhà chắc…hay là… (nghĩ ra ý gì đó)…hay là cô cũng tính chôm chỉa gì ở đây nên lảng vảng hoài nãy giờ – Jess buộc tội
-Suy diễn…hahaha…tôi không chủ nhưng sống ở trong căn nhà đó – tay xoa xoa môi, gật gật nhẹ
-Cái gì? – quay phắt lại
-Chìa khóa nè
-Nhà đó là nhà này đó hả? - Chỉ chỉ vô nhà
-Yup…
-Oh…làm gì trỏng? Giúp việc à…không không…osin mới đúng… – Jess đưa mắt ngó cô ta từ đầu tới chân rồi buông lời nhận xét
-WTH… - cứng họng hết biết nói gì
-Nhà giàu mà ở Mỹ nữa đâu ai rảnh đi nhong nhong ở ngoài rình rập người khác - Jess nhếch môi
-Tất nhiên phải rình để đề phòng người như cô rồi. Mặt gian thấy ớn – Cô gái kia độp lại
-Ummm…. (suy nghĩ)…ai mà tin được, chìa khóa biết đâu để trưng cho đẹp thì sao. Ai dám chắc nó mở được – Jess cười thầm
.
.
.
-Tính dụ à??? Tỉnh lại đi cưng. Cô mà không nói lý do tại sao không vào mà thập thò là tôi gọi police chắc luôn đấy – Hù dọa
-Cô (tức giận)…hừ…thì…thì là…thì…(gãi đầu gãi tai)…thì…
-Thì sao? - Hét lên
-Thì…bạn không được bình thường – Jess xụ mặt
-Bạn gì mà không được bình thường??? – Cô ta hỏi dồn
-Thì…( lại thì)…mà nè, cô sống ở đây mà lúc nãy cô chỉ hỏi tìm Michelle hay Stephanie thôi chứ có biết Tiffany là ai đâu. Ai tính dụ ai đây? Đừng có thấy tôi lạ lẫm ở đây rồi dụ dỗ nha
-Omg..hahahha...lúc đó tôi có biết cô tìm ai đâu. Tiffany với Stephanie là một, đào đâu ra 2 mà phải hỏi…cô cần tìm ai..Stephanie hay Tiffany (nhại giọng công chúa của Jess). Hỏi thừa, cần giải thích gì nữa không?
.
.
.
-Không. Tôi về… - Jess thở dài bỏ đi
-Ơ nè…sao vậy? – Ngạc nhiên
-Không can đảm vô – Jess chép miệng
-Nhát gan.
-Không nhát. Tính tôi hiền lành, vô đó gặp 10 người như cô hỏi như kiểu hỏi cung. Chưa kể đến anh chị của cô ấy nữa, tôi chưa gặp được Tiffany thì đã bị đá khỏi nhà rồi – Jess não nề
-Sao biết?
-Đoán thôi, lúc đầu gặp tôi, Fany cũng có vừa gì đâu, đốp chát ghê lắm. Tôi sợ…tôi về
Jess lủi thủi bước đi, dáng vẻ tội nghiệp hết sức
…
…
…
-Tôi không giúp được gì hết à?
Cười thầm
-Không, có lẽ…cô nói đúng. Tôi…thôi…đã là số phận thì đành chấp nhận vậy – Giọng nặng trĩu buồn
-Cô sao vậy?
-Shhh, tôi sắp phải đi xa rồi…không còn nhiều thời gian nữa – nước mắt rơi – trước khi quá muộn, tôi muốn được hoàn thành ước nguyện của mình hic hic…
-Làm giống như sắp chết vậy?! – Cô ta nhăn mặt
-Ừ, tôi không còn sống được bao lâu nữa đâu – khóc to hơn – cho dù tôi biết tình cảm của cô ấy không bao giờ thuộc về tôi, không có duyên phận, không có gì hết nhưng…tôi cũng muốn được tỏ tình thật lãng mạng một lần…hức hức…tôi lấy hết can đảm đến đây…dặn lòng sẽ mạnh mẽ…vậy mà…sau khi gặp cô, tôi không thể huhu…cô khiến tôi mất niềm tin quá đi huhuhuhu…bệnh tình tôi thế này…không biết lần sau có còn đủ sức để quay lại đây tìm cô ấy không nữa…huhuhu
-Nín nào…ngoan nào…cô bị bệnh gì? Máu trắng hả? Sao lại không còn sống bao lâu?
-Không hichic…tôi bị…….bạch tạng – Jess thút thít
.
.
.
-Bạch tạng? Da cô trắng hồng chứ có trắng như thạch cao đâu – Cô ta thắc mắc
-Đó là tại tôi đánh phấn hồng đó – Jess nấc từng chập
-Tóc màu vàng mà
-Highlight thôi chứ nó bạc hết rồi – Jess lắc đầu
-Lông mi, lông mày đen như gỗ mun, có thấy gì lạ đâu
-Đồ giả, dán, tỉa, nhuộm đủ cả - lại lắc đầu
-À à…vậy coi bộ người cô toàn giả hết phải không?
-Cũng một vài thứ thật…Chỗ nào không bị “bạch hóa” thì thật – Jess tiếp tục khóc
.
.
.
-Haizo, bây giờ cô muốn sao?
Cô ta bất lực trước những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống của Jess
-Cô giúp tôi đi – trả lời tắp lự
-Giúp gì cơ?
-Thực hiện ý nguyện…nếu không, tôi thà chết cho xong chứ sống cũng chẳng ý nghĩa gì cả - Jess rống lên
-Trời ơi…cô như voi thế này mà chết cái gì không biết. Nín dùm cái, không khéo người bị hốt cổ là tôi mất
-Cô không tin tôi – rống hết sức mới chịu – đi…đi – níu níu tay - tôi dẫn cô đến bệnh viện điều trị cho tôi…
-Được rồi, tôi tin mà – đau khổ - bây giờ nói đi, muốn làm gì??? – đầu hàng chịu thua
-Giúp tôi gặp Tiffany…giúp tôi thực hiện di nguyện cuối đi
(ngẫm nghĩ)
(chờ đợi)
(ngẫm nghĩ)
(lo lắng)
-OK – cô ta vỗ 2 tay vào nhau cái bốp – với điều kiện cô phải làm theo cách của tôi
-Chắc chắn thành công không? – Giọng ráo hoảnh như chưa từng khóc bao giờ
-Vậy chết vui vẻ, R.I.P
-Ê…ê (níu lại tức thì), theo thì theo
-Hê hê…vậy cứ làm như vầy….
*END FLASHBACK*
.
.
.
*JESSICA’S POV*
Tôi thật chẳng biết, người cuối cùng bị lọt bẫy là ai
Tôi hay cô ả đó nữa
Thật là quá đáng khi cô ta bắt tôi ngồi choc ngóc ở ngoài đợi cả nửa tiếng đồng hồ mới chịu ra mở cửa cho tôi vào trong sân với một lí do giải thích rất thỏa đáng
Phải đợi đúng thời điểm chớ…
Ngẫm nghĩ hoài, tôi chẳng biết cô ta, cô ta chẳng biết tôi…vậy mà cô ta dễ dàng chịu giúp mà không mảy may hỏi điều gì cả. Còn cái màn giả mèo khóc chuột đó, ngay chính tôi còn thấy dụ không nổi đứa con nít 10 tuổi nữa nói gì đến cô ta. Vậy mà…
Ở cô ta có điểm gì đó giống Fany đến khó nói nhưng tôi dám chắc đó không phải Michelle vì chị cả ai lại cà rỡn hơn cả em gái như thế. Với lại, tình hình công ty dạo này không tốt, Michelle lấy đâu tinh thần mà lo nghĩ chuyện gì khác hơn được.
Thật kì lạ
.
.
.
Chát…
Thêm một con muỗi trở thành nạn nhân của tôi. Rất tiếc, nhưng thành thật chia buồn cùng mày muỗi ạ…máu của tao không phải máu chùa mà là máu cao cấp đó nha.
11h30
Bruhmmmmmm
Chuông tin nhắn
[Action! Over
From: Cò]
.
.
.
-Finally…cuối cùng cô cũng cho tôi chui ra khỏi cái chỗ quỷ quái này
Tôi lò mò thoát ra khỏi cái chuồng chó lớn để trống lâu ngày
*END POV*
Boooong…
…
Booooong…
…
Cốp…Koooong
Jess vội vàng núp người sau xuống cười khúc khích, viên kẹo ngậm lần thứ 3 này không trúng vào mục tiêu mà lại trúng vào thân cây văng ngược trở lại đụng vào cánh cửa trúng cô gái kia vừa lò đầu ra kiểm tra
Cô ta đang dứ dứ nắm đấm về phía Jess
…
Booooooong
Good!!!
Cô ta giơ ngón cái lên
.
.
.
~Tell me your choice:
“TOTORO or MINNIE”
Chọn 1 và dán mảnh giấy lên cửa sổ. Hồng – Minnie, Xanh – Totoro~
Thông điệp thứ nhất được chuyển đi cùng một viên kẹo mút
.
.
.
Jess hồi hộp chờ đợi để rồi như muốn ngừng thở khi chủ nhân căn phòng xuất hiện ngoài ban công như một nữ thần màn đêm. Là Tiff đang dáo dác tìm kiếm quanh trong bóng tối. Đột nhiên cô chạy nhanh vào trong…
**
-Màu xanh – Jess lẩm nhẩm
*I*
Thay vì dán tờ giấy màu lên tường, Tiff đã chạy vào trong để lấy cây bút laser màu xanh để chiếu lên cánh cửa sổ bằng kính chữ “I”. Và tất nhiên người ở dưới căng mắt ra nhìn
Booooong
~Tell me your favorite:
“ICE CREAM OR ICE PRINCESS”
Same as above ^^~
Lần này là thông điệp thứ 2 được bay thẳng vào tận trong phòng vì cửa sổ đã được mở ra
Jess có vẻ đang rất vui với trò chơi đó, môi cô cứ nở nụ cười suốt từ nãy giờ
**
Hồng – Ice Cream
*LOVE” (hình trái tim)
Nụ cười của Jess giờ trở nên héo úa đến tội nghiệp.
-Fany, em dám chọn ice cream sao???? – Jess nghiến răng – thôi kệ, dù sao cũng có được trái tim an ủi
Bruhmmmm
[What did you ask her?
From: Cò]
[ICE CREAM or ICE PRINCESS
From: J]
Bruhmmmmm
[Stupid Question lol~
From: Cò]
[Shut up!
From:J]
Jess chỉ chỉ một ngón tay về phía cô ta rồi mặc kệ, tiếp tục trò chơi của mình
Booooooooong…
~Tell me your wish:
“HUG, KISS OR BOTH”
Jess nở nụ cười tà
[Now, step 2
From: Cò]
[Ok, vác thang ra đây
From: J]
**
-Hello~
*TIFFANY’S POV*
Tôi đang ngồi đấu tranh với mớ suy nghĩ hỗn độn lúc này.
Trả lời hay không?
Tôi có cảm giác à không, tôi…chắc chắn Jessie đang ở đây, cô ấy đang rất gần kề bên tôi nhưng…
Nhưng sao…tôi không thể mạnh dạn hoàn thành nốt chữ “YOU” cuối cùng như một lời khẳng định chắc chắn tình cảm của tôi dành cho cô ấy.
Và liệu cô ấy có nắm bắt được những gì tôi đã viết không?
Jessie không phải tuýp người có kiên nhẫn và cô ấy cực kì lười trong việc đoán biết điều gì đó
Nước mắt tôi lại rơi, tôi nhớ Jessie biết nhường nào, tôi muốn gạt bỏ hết mọi thứ để chạy đến bên người tôi yêu dù phần lí trí mạnh mẽ phản kháng lại.
Tôi sinh ra là dành cho Joong, điều đó phải hay không?
2 nửa phân vân đang dày vò tôi. Phần con người biết lễ độ thật sự đã ngàn lần nhắc nhở tôi hãy cư xử sao cho xứng đáng. Phần ích kỷ lại khiến cho não bộ tua đi tua lại hình ảnh Jessie trong tâm trí tôi.
Jessie…
Tôi lẩm nhẩm tên cô ấy
.
.
.
**
-Hello~
Phía bên ngoài hiện ra một con totoro to đang vẫy vẫy tay chào tôi…con Totoro đó đang đeo một tấm bảng có dòng chữ “XO XO XO” rõ to trước bụng
(lời au: XO = hug n kiss. Cái này là cho những ai chưa biết thôi ạ)
Ơ, tôi đưa tay dụi mắt đến mấy lần cũng vẫn là nhìn thấy nó đang….đu đưa trên nhành cây xanh gần ban công.
“XO XO XO”
Totoro đang dùng một ngón tay xoay vòng vòng quanh chỗ thái dương rồi chỉ chỉ vào tấm bảng như ra hiệu cho tôi suy nghĩ về điều đó.
-Đáng yêu quá đi – Tôi bật thốt lên và cười một cách tự nhiên
.
.
.
Ơ…(lại ơ)…chân con totoro sao thế kia???…là gió hay nó đang nhảy vậy nhỉ??? Cơ mà…
Haha
Lần này tôi bật cười thành tiếng và toan đứng dậy bước ra
.
.
.
-Honey…
.
…
.
…
Bịch!!!
Tôi lại tiếp tục giật nảy người lần nữa bởi tiếng động vừa phát ra từ bên ngoài nhưng…
-Joong ah…
*END POV*’
-Joong ah…
Tiff giật nảy người khi có ai đó vừa vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, môi đang mơn trớn trên cổ Tiff
…
-Anh đã uống rượu sao? – Tiff rùn mình khẽ xoay người lại nhìn ánh mắt lừ đừ của HJ
-Ừ, một chút thôi – HJ kéo Tiff lại gần hơn
…
-Anh muốn 1 nụ hôn…mãnh liệt…bắt đầu từ em – HJ thì thầm
.
.
.
Chút
-Hãy ngủ ngon – Tiff đưa tay ôm lấy cổ HJ, chồm lên hôn vào môi anh ta
-Không cảm xúc – HJ níu Tiff lại
Lần này là một nụ hôn kéo dài. HJ chủ động quấn lấy môi Tiff một cách mê dại…
…
**
*Bên dưới sân vườn – trở lại vừa khi tiếng “Bịch” được phát ra*
-Uida…Cô hay quá ha – Jess hậm hực
-Trèo cây bằng thang mà cũng không xong. Cô còn nói gì tôi nữa – Cô ta bước tới đỡ Jess đứng dậy
-Có người bước vô phòng cô ấy. Tôi hoảng…thả tay – Jess thú nhận
-Trời ( cố nén cười) vậy còn la ó gì nữa. Tại cô mà
-Tôi không ý kiến vụ đó. Tôi nói cái tên vừa mới đi vô phòng Tiffany kia kìa, đêm hôm khuya khoắc mò vào nhà phòng con gái người ta – Jess đập tay xuống thảm cỏ
-Cô có thua kém gì đâu – người bên cạnh mỉa mai
-Hừ, cô đang ở phe nào thế hả? Cái kế hoạch chết tiệt của cô mém tí nữa làm gãy chân tôi rồi. Đã bảo là tôi không có khiếu leo trèo rồi mà cứ nằn nặc bảo làm theo…giờ thì đó, làm cái bịch như trái mít rụng, ê ẩm cả người. Tên KHJ đang làm chuyện đồi bại ở đó… làm sao tôi có thể gặp cô ấy đây. Hắn ta…aiyoo…không được, tôi phải vào đó thôi. – Jess nóng nảy đứng dậy
-Hey…wait wait wait… con gái gì mà nóng như lửa. Bây giờ cô bấm chuông cửa cũng chẳng ích gì. Cô biết là 2 người yêu nhau mà sáp lại gần nhau thì…tsk tsk – Cô ta nhếch môi cười
-NO…W---
Trước khi Jess kịp hét lên thì đã bị cô gái kia thô bạo bịt miệng lại
-Cô mà quá khích nữa bảo vệ trong nhà chạy ra là chết cả lũ bây giờ. Bé bé cái mồm lại đi. Bể A thì mình cứ kế hoạch B mà làm
-Kế hoạch B gì nữa? – Jess nghi ngờ
-Thì A thất bại giờ phải B chứ sao? Cô không muốn gặp Tiffany thì tôi vào nhà vậy. Đừng có nói sao tôi không giúp cô à nha – Cò chảnh chọe
.
.
.
-Thôi nào…Aisss…giúp việc nhà này cũng làm giá giống chủ một cách quá đáng. Được rồi, B thì B, mà tôi nói trước nha, cô phải bảo đảm hình tượng cho tôi trước khi gặp Fany đó. Không thì cô biết tay tôi, tôi cho cô nghỉ việc – Jess hăm dọa
-Cái gì? – Cô gái cao hơn trố mắt ra
-Shhh, tôi nói chủ cô cho cô nghỉ việc – Jess lên giọng
-Vậy thôi, không tiễn, tôi vào… - Cô ta phẩy tay
-Arguuuu, tôi năn nỉ đó. Ở đây vừa tối vừa muỗi, vừa sợ vừa lo, vừa tức tối… làm sao tôi ở yên cho được – Jess khổ sở níu níu kéo kéo, mắt cún con
…
-Okay, Okay…ai sợ cô chưa chứ tôi xin thưa kính nể quá rồi đó – thở dài thườn thượt
-Hì hì…giờ cô nói gì cũng được hết. Tôi tha thứ hết…chỉ cần chỉ tôi cách nào đá cái tên dê đó ra khỏi phòng Fany của tôi là được – Nhìn lên căn phòng đang sáng đèn, mắt hình viên đạn
-Fany nào của cô?
-Ờ…Fany bạn của tôi – Jess chỉnh lại chút xíu
-Yêu đơn phương mà cũng ham hố bỏ quyền sở hữu
-Kệ tôi, không có nên mơ ước được chưa – Jess đánh vào tay cô “Cò” – nghĩ cách lẹ đi mà…
.
.
.
-Tưởng gì, cái đó không cần phải nghĩ cách. Chỉ có late night chứ không có over9 đâu mà lo. – Cười cười
-What? Late night???? – Ngơ ra
-Ở lại muộn đó mà, tại tôi hơi lười nói – cười hả hê
-Cô thật là – nhăn nhó
- Slow pepper!!!
-Cô nói tôi chậm tiêu đó hả? – Jess phông má
- Let’s go!!! Đứng nói một hồi gạo nấu thành cháo rồi đừng trách tôi à nha
Cô ta đi nhanh tới chỗ cánh cửa phòng dưới phòng Fany cho Jess
-Đi nhẹ nhẹ thôi
Cô ta dặn dò
**
*Hoot – Seoul*
Oápppppp…
-Ngoài ăn ngủ ra cậu còn cái gì khác để thích không hả Big Shikshin? – Hyo phát mạnh vào vai Sò
-No buồn ngủ. Bệnh nan y – Sò chép miệng – Hyun đâu?
-Đang nói chuyện với ai đấy. Dạo này con bé cứ nấu cháo điện thoại liên tục với người đó – Hyo nhích sát lại gần Sò nói nhỏ. Họ nhìn về phía bàn Hyun đang ngồi nói chuyện điện thoại
-Thằng nào ế? – Sò đang nhai nhóp nhép nên hơi ngọng
-Ai biết, hỏi có duyên chết liền đó
-Dạo này là bao lâu rồi?
-Một hai ngày gì đó à – Hyo nhẩm tính
-Cái gì? Cậu giỡn mặt với mình đó hả? 1 2 ngày mà là dạo gần đây ư? – Sò nhảy dựng lên
-Hơn 2 là nhiều, gọi “dạo” là được rồi – Hyo cứng đầu
-Ok, sao cũng được. Im lặng một chút, tớ cần phải nghe họ nói gì – Sò lắng tai nghe
.
.
.
-Ê Hyo, họ hẹn nhau ở quán café GG. Quán đó có phải toàn tình nhân vô thôi không? – Sò hích hích tay
-u…u…ờ...hhh – Hyo ngạc nhiên
…
-Ê Hyo, Hyun nói là em ấy đang nhớ lắm. Trời ơi…
-Cậu làm gì như nhà cháy vậy hả? Hyunie có còn bé đâu…tớ thấy vậy là tốt hơn cho con bé – Hyo thật lòng
-Sicachu thì thế nào? - Sò ngốn nhanh miếng bánh còn lại ở chiếc dĩa trên tay Hyo
-Ê…cậu thật là…(chửi vụ cái bánh)…Sicachu sao??? Tớ không biết, con bé luôn giữ mọi thứ trong lòng mà – Hyo thở dài
-Nhỡ…Hyun vì buồn tình rồi con bé sinh tật player đó – Sò suy diễn
-Bậy nà…Hyunie nhà tớ giống chị nó với Sica baby chứ có giống Tae lùn hay Yul đen đâu mà player. – Hyo phản bác
-Con Đẹp Sicachu nó không player nhưng mà nó thuộc top đào hoa, dạng đào hoa để người ta khổ sở chết lên chết xuống – Sò nhận xét
-Bởi thế… - Hyo lại tiếp tục thở mạnh
.
.
.
-Nhìn nét mặt em ấy kìa, cứ sáng ngời ngời ra như người đang yêu đấy thôi – Sò cãi lại
-Ê, cậu đang nói Hyunie của tớ trước giờ tối mờ mờ à? Trả tiền rồi đi khỏi đây ngay tên Shikshin đáng ghét kia – Hyo dậm chân
-Tự cậu biên tự cậu diễn chứ tớ có nói gì đâu. Hey, em ấy đi đâu kìa…
Sò hấp tấp đứng lên
-Đi đâu vậy Hyunie – Hyo gọi với theo
-Dạ unnie, em đi công việc một lát nhé. – Hyun chợt nhớ ra quay lại
-Ừ. Lái xe cẩn thận – Hyo dặn dò cẩn thận
.
.
.
-hey hey...Cậu đi đâu đó… - Hyo nhanh tay giữ Sò lại khi cô toan lao theo Hyun
-Theo chứ đi đâu. Tớ không chấp nhận được chuyện Hyun sẽ an toàn. Tớ phải theo
Sò phóng lẹ lên xe…
-Giang hồ nguy hiểm, tớ phải biết Hyun đi với ai mới được.
**
*Diamond Bar - CA*
Kót két...kót két...
Kót két...kót két...
Chap 23:
Kót két…kót két…
Kót két…kót két…
Jess chốc chốc lại đưa tay chà xát mạnh 2 bên lỗ tai mình vì cái tiếng động ấy. Phía trước, cô “Cò” có vẻ như cố tình đi chậm lại
Kót két…kót két…
-Cái giường nào đấy chắc đang biểu tình đòi thay cái m---
Jess đột nhiên im bặt câu nói đùa và dừng hẳn lại
.
.
.
-Joong…
Soạt (tiếng xé bịch)
-Anh yêu em…
(tiếng của những nụ hôn)
.
.
.
-Ê….không được
Jess bị giật mạnh và lôi đi
-Buông ra coi – gầm gừ
-Không. Cô đang làm cái quái gì vậy?
-Cô có bỏ tôi ra không thì bảo – Jess đầu gấu
-Không bỏ, làm gì nhau?
Cô gái kia vẫn ôm khư khư lấy Jess và lôi Jess lết đi trong khi cô thiên thần tóc vàng kia vẫn cố hết sức vùng ra để chạy tới căn phòng đang phát ra những âm
thanh kì cục đó.
Rầm…
-Phù…(thở hổn hển) – cởi bỏ bộ đồ Totoro trên người cô ra đi. Nóng phát khiếp
Họ đang ở trong một căn phòng khác gần đó
-Không làm…Để tôi trở lại phòng Fany, now! –Jess hành động như một đứa con nít
-Cô bị tâm thần à? – cười khẩy – Đi gặp họ với bộ dạng này ư?
-Quái quỷ thật…cô đang cố tình chơi xỏ tôi có phải hông? – la hét om sòm
-Việc đó không quan trọng. Việc quan trọng là cô cởi bỏ bộ đồ đó ra.
-Cô tính làm gì á?
Jess tự ôm lấy mình khi cô ta chồm đến hất mạnh cái đầu totoro đang nằm trên giường rồi thả phịch người
-Come on, đang nghĩ đi đâu vậy. Tôi nói cô đi thay đồ - Một cái trừng mắt đáng sợ dành cho Jess
- Cô là một nhân viên tệ hại cô biết chưa? HỪ… - Miệng tuy lầm bầm nhưng Jess vẫn làm theo
…
-Trời ơi…bây giờ tôi mới cảm nhận được cái mát của máy lạnh đó – Jess sung sướng chạy đến gần chỗ máy lạnh – Tôi làm theo lời cô rồi, bây giờ để tôi đi lại
phòng Fany…không thể để tên ấy làm chuyện bậy bạ được… - Jess lại tiếp tục nóng nảy tiến về phía cửa
-Trai đơn gái chiếc yêu nhau thì việc quái gì phải ngăn cản? Họ cũng đủ tuổi cả rồi và cũng sắp lấy nhau!
-Ê, cô tính lật lọng đó à? – Jess ngừng hẳn bước chân – Nói gì thì nói, tôi phải đi tới chỗ Fany tội nghiệp của tôi…Á…
Một lần nữa, Jess bị ôm chặt lại sau đó bị thô bạo đẩy ngã mạnh xuống giường
-Jung Jessica, tôi cảnh báo cô lần cuối cùng, cô còn quá khích kiểu vậy thì tôi sẽ đá cô ra khỏi nhà này NGAY LẬP TỨC đấy – Ánh mắt tức tối
…
-Sao…sao cô biết tên tôi? – Jess lắp bắp
-Điều tất nhiên – nhún vai
-Thảo nào…tôi vốn dĩ đã thấy có cái gì đó bất bình thường ở đây. Hừ…giờ thì nói mau, cô muốn gì? - Jess trở về nằm dài trên giường
-Muốn cô vận dụng đầu óc thông minh của mình để suy nghĩ cặn kẽ chứ không phải những hành động như đứa con nít lên ba lên bốn kia – thở dài
-Cô là ai – Jess ngóc đầu dậy
.
.
.
Cốc cốc
-Vào đi
..
…
-Cô cả, đã hoàn tất rồi đây ạ - Một cô gái khác thò đầu vào đưa cô gái đó một tập hồ sơ
-Được rồi. Cảm ơn chị, Tracy – cười quay sang Jess – Đi thôi
.
.
.
-Đi ngăn cản tên dê kia hả? OK??? Mà này…cô cả??? Chị ta vừa gọi cô vậy đúng không thế? – Jess lẽo đẽo theo sau miệng không ngừng hỏi
-Cô phiền quá…Uhm
-Vậy…
Bum
Cô gái kia dừng lại bất ngờ khiến 2 người đụng nhau
-Mich – tên đầy đủ là Michelle Hwang, chị gái của Stephanie a.k.a Tiffany Hwang. Bây giờ thì ngoan ngoãn theo tôi được hay chưa? – Mich liên tục thở dài
-Hả???Ờ ờ – mắt chữ O mồm chữ A mặt không còn chút biểu cảm nào ngoài sự ngạc nhiên
Mich cười cười, cô đưa tay mở cánh cửa phòng. Jess ngầm quan sát căn phòng rộng đầy đủ tiện nghi như một cái bệnh viện thu nhỏ. Ở góc phòng, trên chiếc
giường lớn là một người đàn ông đang nằm với đống dây nhợ trên người.
-Mr. Hwang – Không quá khó để Jess nhận ra người đàn ông đó
-Cô ngồi đi – Mich chỉ tay vào chiếc ghế còn trống bên cạnh giường bệnh của ông Hwang.
-Cô đưa tôi đến đây làm gì? Còn…(nhăn mặt) họ…
-Bệnh bạch tạng đang hoành hành toàn thân cô nhưng vẫn không thể xâm nhập vào cái não đen tối kia được nhỉ? – Mich mỉa mai
-Well, cái đó thì…đừng tin, tôi xạo đấy – Jess cúi đầu
-Uhm…(gật gù) Steph là em tôi, tôi hiểu con bé hơn ai hết nên đừng lo… tiếng động kia chỉ là của chiếc xích đu trong phòng nó thôi. – Mich giải thích
-Xích đu??? Trong phòng ư?
-Yup, đó là một chiếc xích đu khá cũ, món quà sinh nhật lần cuối cùng mẹ tôi đã tặng cho con bé. – Mich trở về với đúng bản tính của mình – trầm tĩnh và
chính chắn
-Oh…I got it…nhưng mà… - Jess vẫn chưa tin tưởng
-Phòng Steph không có cách âm, cô nghĩ con bé có thể tự nhiên “sung sướng” thế sao? – Mich nheo mắt
.
.
.
-Tôi biết…tôi biết – Jess đỏ mặt
-Biết mà phản ứng tiêu cực vậy đó à? – Mich chọc ghẹo
-Well, tôi ghen. Chắc cô sẽ cười tôi nhưng mặc dù tôi hiểu rõ rằng mình chẳng có quyền gì ngăn cản chuyện đó xảy ra giữa họ…tôi vẫn cứ thấy khó chịu - Jess
gượng cười
-Vậy à…
-Cô không tin tôi??? (hít một hơi mạnh) Michelle, thật không phải khi nghĩ chị là…osin của nhà này…rồi bày ra kế này nọ. Tin tôi, tôi nói thật đấy! -Jess gãi đầu
-Ồ, ý tôi không phải vậy đâu, tôi thích chọc cô một tí thôi. Cũng nhờ buổi gặp hôm nay mà tôi phần nào hiểu được câu chuyện ở Las Vegas. Cô có vẻ thích quy chụp người khác nhỉ?
-Tôi…
-Đúng là công chúa…tôi đã không tin lời Steph cơ đấy!
-Cô ấy đã nói gì cơ??? Chắc không tốt đẹp rồi. Vì chúng tôi toàn xung đột với nhau cơ mà – Jess buồn bã
-Tim em đã muốn nổ tung khi nhìn cô ấy ngồi một mình ở Encore. Và sau những gì đã xảy ra, cô ấy càng khiến em cảm thấy cô ấy thật sự là một công chúa…
từ truyện cổ tích – Mich nhại giọng Tiff
-Whoahhhh, tsk tsk…thật hạnh phúc quá – Jess sung sướng
-Tại sao con người cô có 2 mặt như thế được nhỉ? – Mich cười ầm lên
-Tôi phải hiểu theo nghĩa nào? À…mà có lẽ tôi không hiểu chị đang nói gì cả! – Jess ngó lên trần nhà
-Hey…cô đang cho thấy mặt thứ 2 của mình đó – Mich đập hai tay vào nhau
-Anyway. Miễn sao mặt nào cũng đẹp là được rồi. Bây giờ vào đề luôn đi – Jess ngồi thẳng lại
-e hèm…ok, tôi muốn chúng ta nói chuyện nghiêm túc – Mich bắt đầu vào câu chuyện
-Tôi sẵn sàng
Miệng nói vậy nhưng Jess vẫn cứ ngó ra ngoài cửa
-Vì chúa, cô hãy đặt sự tập trung của mình vào cuộc nói chuyện này – Mich vỗ vào tay Jess
-Sorry, chị bắt đầu đi tôi nghe…à mà…làm sao chị biết tôi?
-Tôi còn biết rất nhiều việc nữa – Mich chép miệng
-Vậy là chị đã biết tôi trước rồi sao?
-Trời à, cô thôi hỏi ngớ ngẩn đi cho tôi nhờ. Thứ 1, bạn bè Steph ai cũng biết gia đình chúng tôi. Thứ 2, tất nhiên tôi có tìm hiểu về cô nên tôi mới biết được.
Thứ 3, tôi tò mò về cái con người làm em gái tôi ăn không ngon ngủ không yên từ lúc về đây, đơn giản thế thôi - Mich kiểm tra lại ông truyền dịch cho ông
Hwang
-Ơ…hohh…vậy mà tôi đã diễn như con ngốc – Jess đỏ mặt
-Tôi muốn kiểm tra cô một chút - Mich cười
-Kiểm tra tôi ư? – Jess đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác
-Ý tôi là những gì đã xảy ra, cả cái kế hoạch dở người kia nữa đều nằm trong bài kiểm tra, ice princess – Mich bật cười ầm ầm
-Whoahhh, thật là…Vậy tại sao chị lại muốn kiểm tra tôi? – Jess thẳng thắn
-Tôi muốn biết một vài thông tin từ điều đó – Mich nhìn xoáy vào đôi mắt Jess
…
-Cô có một đôi mắt đẹp và đầy biểu cảm – Mich trở lại trạng thái ngồi ban đầu, nhận xét
-Cảm ơn, vậy chị đọc được điều gì chưa? Nó đang rất tò mò muốn biết chị cần gì ở tôi – Jess vẫn không thay đổi thái độ
-Uhm, tôi biết bởi vì chúng ta cùng có suy nghĩ giống nhau
-Chị cứ nói
Jess trở nên lạnh lùng hẳn đi khiến cho không khí căn phòng trầm xuống đột ngột. Điều này sẽ trở nên dễ hiểu với những người thường xuyên tiếp xúc và làm việc với Jess bởi vì cô luôn như thế mỗi khi nghiêm túc. Trong trường hợp này, Jess đang khiến cho Mich hơi khá không thoải mái bởi cô không thể nắm bắt được suy nghĩ cũng như biểu hiện trên khuôn mặt Jess vào lúc này.
…
…
…
-Ummm…trước tiên tôi muốn hỏi…cô yêu em gái tôi không? Hãy thật lòng nói ra trước chúng tôi – Mich chỉ ông Hwang và bản thân mình
.
.
.
-Điều này cần phải trả lời sao? – Jess hít mũi
-Jessica, chúng ta đang trong cuộc nói chuyện nghiêm túc – Mich nhắc nhở
.
.
.
-Um…Tôi có…Michelle! - Jess thành thật
Mich nhíu mày nhìn Jess, cô không nghĩ Jess có thể thẳng thắn đến mức đáng sợ như vậy. Câu trả lời của Jess đang biến câu chuyện thành một hướng khác –
gần gũi và chân thành
-Tôi không biết…tôi không nghĩ… có ngày phải thú nhận điều đó trước chị như thế này… nhưng đó là sự thật…tôi không biết nữa...(thở hắt ra) well, trong quá khứ, chị có thể gặp rất nhiều người trong cuộc sống của mình nhưng không một ai trong số họ thật sự khiến suy nghĩ, cách nhìn của chị thay đổi. Và chỉ cho đến khi chị gặp đúng người, một người duy nhất khiến cuộc đời chị trở nên khác biệt. – Jess trải lòng
-Steph? Cô có dám chắc nó vẫn sẽ không thay đổi vào nhiều năm sau?
-Mich, cô có dám chắc cô vẫn còn sống vào ngày mai không? – Jess hỏi ngược lại - Tôi không có thói quen nói trước điều gì hay giữ lời hứa bởi vì tôi rất hay quên. Vậy nên hãy dõi theo những gì tôi làm. Tôi làm với tất cả khả năng tôi có thể, tôi làm để tự bản thân tôi nhắc nhớ mỗi ngày rằng tôi cần phải hoàn thành điều đó.
-Đó chẳng phải là một lời chứng minh chân thành nhất hay sao? Nhưng thực tế đâu phải chuyện gì cũng có thể
-Tôi đã có một mối tình thật sự gắn bó trong nhiều năm. Tôi những tưởng chúng tôi là 2 mảnh ghép hoàn hảo nhưng tôi đã lầm. Đó chưa hẳn là tình yêu thật
sự, những cảm giác tôi hiện có với Fany…tôi chưa bao giờ cảm nhận được trước kia. Tuy khác biệt, nhưng đó đâu hẳn đã là tình yêu thật sự. Chúng tôi cần trải nghiệm nó qua những khó khăn. Cô thấy đấy, những chuyện không thể của con người suy cho cùng thì cũng chỉ là vì họ bỏ cuộc mà ra. Thực tế phụ thuộc vào niềm tin của mỗi người và thực tế thì…người gặp khó khăn đang là cô ấy, không phải tôi.
-Cô đang tự chuốt rắc rối vào mình.
-Tại sao không phải là ai khác mà lại là Tiffany Hwang? Ý tôi là…tôi chẳng gặp bất kì khó khăn gì trong việc chọn lựa cho mình một người yêu tương xứng cả.
Thứ tôi cần, tôi có. Thứ họ cần, đến với tôi họ cũng sẽ có…Chỉ là, tôi đơn giản không tránh né được định mệnh. Tôi muốn xem thử tình yêu mãnh liệt sẽ dẫn lối cho 2 con người khác nhau như thế nào
-Joong là một mẫu người hoàn hảo trong mắt tất cả các cô gái, cô có nghĩ thế không?
-Vâng, với cái tiêu chuẩn “Giàu, giỏi, trẻ, đẹp trai” thì anh ta rất đáng để được mơ ước.
-Vậy cô đang nắm phần thua rồi
-Tôi tham dự vào trò chơi giành giật này bao giờ? Tôi tôn trọng tôi, tôn trọng người tôi yêu. Tôi chưa bao giờ hình dung ra việc mình sẽ nghĩ cách để chiếm hữu
thứ gì từ người khác. Nếu tình yêu này vô vọng, tôi vẫn sẽ cứ yêu và hi sinh vì người đó cho đến khi nào trái tim tôi không còn cảm giác gì cho cô ấy nữa. Thật sự…dù điều đó rất là khó…
Jess ngưng lại đưa tay gạt nhanh những giọt nước mắt rơi trên má. Ngồi đối diện cô, Mich cũng không khá hơn, hộp khăn giấy cứ vơi dần theo câu chuyện…
…
…
…
- Khi biểu hiện của mọi người không thích tôi, tôi mặc kệ. Tôi thích ngủ, thích tận hưởng cuộc sống một mình, cuộc sống của riêng tôi…tôi có bạn bè, có người thân, tôi chưa bao giờ tưởng tượng được cuộc sống của tôi lại đảo lộn đến mức này, những ngày qua...giấc ngủ yên bình chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Tôi không biết nữa, họ nói tôi đang dìm chết con tim của mình, họ nói tôi yêu cô ấy bởi vì lòng thương hại cho hoàn cảnh của cô ấy, tôi ngộ nhận... tôi không quan tâm. Tôi có dự định của riêng tôi, tôi nghĩ rằng nó đúng – Jess ôm lấy ngực – nhưng sao…đau, nó đang rất đau…Michelle…
Mich nhích lại gần ôm lấy Jess an ủi…
.
.
.
Jessica, cảm ơn cô, hãy yêu em gái tôi như thế nhé – Mich bật đứng dậy cúi gập người 90 độ
Jess bàng hoàng đứng lên ngăn Mich
-Michelle, đừng làm vậy…
-Đồng ý đi – Mich nài nỉ
-Điều này cô không cần phải nói tôi cũng sẽ yêu Fany mà – giọng đầy chắc chắn - Michelle, cô biết được điều gì đúng không? – Jess nhìn sang tập hồ sơ trên
chiếc bàn gần chỗ Mich ngồi
…
…
...
-Đây là tất cả những gì tôi có thể tiết lộ – Mich đưa tập hồ sơ trên cùng cho Jess
-Danh sách các cổ đông? – Jess kinh ngạc
-Tôi tin cô – Mich gật nhẹ
-Tại sao…ý tôi là…chị không tin KHJ? – Jess đóng tập hồ sơ lại
-Đây là phần thứ 2 – Mich lại đưa cho Jess thêm một tập hồ sơ nữa
…
Jess bàng hoàng
-Nó chỉ đủ để khiến tôi nghi ngờ và mất niềm tin – Mich vuốt mặt – Vẫn không thể làm được gì với mớ giấy vụn này cả
…
.
.
.
-Tôi không thể nói thêm bất kì điều gì. Jessica, hãy suy nghĩ thật kĩ trước khi quyết định. Có rất nhiều thứ nhìn vào thì rất dễ nhưng không thể làm được – Mich
đưa ra lời khuyên
-Từ khi gặp Fany, tôi luôn làm những điều nghịch lí. Trái tim tôi bắt đầu nghĩ đến nỗi đau nhưng tôi không bỏ cuộc - Sự quyết tâm hiện trên ánh mắt Jess
-Để đến được đích, con đường đi sẽ rất đau khổ và khó khăn - Mich rào đón
-Tôi biết
-Steph sẽ cần đến cô nhiều hơn cô cần em ấy – Mich tiếp tục
-Ổn cả thôi
-Kể cả khi em ấy có thể hận cô?
-Một khi chúng tôi thật sự dành cho nhau thì dù thế nào cô ấy cũng sẽ quay trở lại
.
.
.
-Bác Hwang, nếu có gặp bác gái, hãy bảo bà ấy phù hộ cho con và đưa bác quay trở về với nụ cười nhé – Jess nắm lấy tay ông Hwang
-Jessica…
-Michelle, cảm ơn vì đã tin ở em – Jess nắm lấy bàn tay Mich đang đặt trên vai cô
-Làm tốt nhé!
.
.
.
Cốc cốc cốc
Jess nhìn Mich, cô gái lớn hơn ra hiệu cho Jess thu gom đống hồ sơ lại
-Ai đó – Mich màn hình nhìn ra
-Unnie…cửa bị khóa, em không thể vào – Giọng Fany (Jess nói nhỏ)
Mich quạt quạt cái tay ra hiệu Jess đi xa xa chỗ màn hình ra trong khi cô nàng tóc vàng đang cố gắng loi nhoi để vừa được nhìn thấy Tiff vừa không bị phát
hiện
-Unnie…
-Oh…ok…chắc unnie quen tay. Em chờ chút
Mich tắt nhanh màn hình nhìn xung quanh
-Tiêu rồi, chị không muốn em ấy gặp em lúc này – Mich lăng xăng
-Me too.
-Me too kiểu gì mà loi nhoi như zdòi…thật là… - Mich phàn nàn
-Tại nhớ mà – Jess buồn hiu
-Biết rồi…lẹ lên…núp đại vô đây đi – Mich lờ đi biểu hiện của Jess, cô mở cánh cửa tủ quần áo cho Jess chui vào
-Ngộp chết làm sao? – Jess vùng vằng
-Mở he hé ra...yên tâm, chỉ tối thôi, chịu cực một chút bù lại em được ngắm con bé thoải mái
Mich thô bạo đẩy Jess vô đó đóng cửa lại
.
.
.
-Sao lâu vậy unnie? – Tiff hỏi
-Unnie vừa chạy vào restroom ấy mà – Mich cười – Joong về rồi hả?
-Yeah, em thấy đèn phòng bố còn mở nên nghĩ chắc unnie còn thức ở đây
-Uhm, unnie không ngủ được – Mich cười
…
…
…
-Hồ sơ gì vậy unnie? – Tiff cầm lên tính mở ra
-Ấy, chị làm dấu hết rồi, đừng có làm lộn xộn giấy tờ - Mich giật lại
-Em chỉ xem thôi mà
-Em có biết gì đâu mà coi với chả xem. Mà sao giờ này còn chưa ngủ đi hả nhóc?
-Em…unnie…em…nhớ Jessie.
-Em vừa tiễn Joong về bây giờ lại bảo nhớ Jessie, player quá nha – Mich búng mũi Tiff
-Oops…
-Lúc nãy unnie còn nghe tiếng kót két kót két phát ra…rồi cả cái gì mà tiếng xoạt xoạt như xé cái bịch gì đấy… - Mich khúc khích cười – So…Did you???
-Did me what? – Tiff ngẩn ra
Mich ghé sát vào tai Tiff nói nhỏ
-Unnie… - Tiff đỏ mặt đánh vào người Mich
-Haha…unnie biết ngay thế nào cũng sẽ có chuyện đó mà…Whoahhh, không thể tin được…em cũng thông minh thật đấy – Mich cố tình nói to hơn
-Nó…chỉ là để bảo vệ mà unnie – Tiff vô tình
-Tsk tsk…Sao lại có thể chứ…ngần ấy năm rồi…
.
.
.
-Wait…em nghe có tiếng gì ở trong tủ quần áo – Tiff toan bước đến
-Chắc là mấy con gián hay thạch sùng bò trong đó chứ gì – Mich đi đến ngồi bên cạnh ông Hwang
Úi…
Tiff vừa nghe Mich nói, vội vã phóng nhanh lên ghế bỏ hẳn cả 2 chân lên, co quặp lại
Hahahaha
Mich cười ngất
**
-Joong có nói gì về việc tìm Leo không? – Mich hỏi
-Anh ấy uống hơi nhiều vả lại…em cũng không có thời gian để hỏi – Tiff lắc đầu
-Uhm, vấn đề bây giờ là công ty, chị nghĩ khi tình hình ổn định, nó sẽ về thôi mà – Mich buồn bã
-Vâng…Mich unnie, ngày mai Joong muốn chúng em đi chơi. Em có nói tình hình đang rối thế này em không có hứng …nhưng anh ấy cứ một mực muốn chúng
em cùng nhau…
- Em nên đi cho nhẹ nhõm tinh thần. Chuyện ở công ty bây giờ chỉ trông chờ vào cuộc họp cổ động nữa thôi. Còn tình hình của bố thì vẫn cứ thế này…đi đi
nhóc ạ - Mich ủng hộ
-Nhưng mà…em---
-Về phòng nghỉ ngơi sớm đi, love will find the way – Mich cố ý ngắt ngang lời Tiff
-okay, em về phòng, unnie cũng ngủ sớm nha
Tiff miễn cưỡng đứng lên đi về phòng mình
**
*Dana Point Beach – Dana Point, CA – U.S*
-Thật dễ chịu quá – Tiff thả chân trần đi dọc theo bãi cát
-Được đi dạo trên biển cùng người mình yêu thì còn gì bằng phải không em? – HJ khòm người xuống đòi cõng Tiff
-Oppa, mình nghịch sóng đi – Tiff từ chối để HJ cõng
-OK
HJ không lấy gì làm buồn lòng về chuyện vừa xảy ra, mỉm cười, họ nắm lấy tay đối phương chạy ùa về nơi những con sóng đang vỗ vào bờ rồi chạy dạt ra xa.
.
.
.
-Honey ahhhhhhhhhhh – HJ bắt tay làm loa nói lớn khi anh đang đứng ở trên cầu
-Yeahhh Joonggggggggggggggg – Tiff ở dưới bãi cát ngước lên
- Anh yêu emmmmmmmmm
-I knowwwwwwwwwwwwww
-CHÚNG TA ĐÍNH HÔN SỚM HƠN ĐIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII
-GÌ CƠ Ạ??????
Tiếng kèn hú inh ỏi từ buổi tiệc nướng ngoài trời của đám thanh niên trẻ làm át đi tiếng của HJ
-CHÚNG TA ĐÍNH HÔN SỚM HƠN ĐƯỢC KHÔNGGGGGG???
-EM KHÔNG NGHE ĐƯỢC GÌ HẾTTTTTTTTTTTT
-OK…CHỜ ANHHHH
HJ cắm đầu chạy nhanh xuống đứng đối diện với Tiff
-Chúng ta..(ngừng để thở)…đính hôn…sớm hơn…đi, em thấy sao?
-Em---
.
.
.
Oh Baby, I need you
You took my love
and killed it girl
You took my love
You took my love
and killed it girl
You took my love
and killed it girl
Điện thoại của HJ phát ra tín hiệu cuộc gọi đến ngắt ngang cuộc nói chuyện giữa họ. Tiff lịch sự rời đi chỗ khác
-Hello
…
-Chuyện này có gấp lắm không?
…
-Tôi hiểu rồi…ông có thể đợi tôi về rồi chúng ta thương lượng thêm không?
…
-Thôi được rồi, tôi sẽ gặp ông vào tối nay.
…
-OK, bye
HJ kết thúc cuộc gọi trong bực tức.
**
…
-Honey
-Oh, oppa, anh nói chuyện xong rồi hả? – Tiff quay lại mỉm cười
-Uhm…anh…anh…phải quay về có việc gấp. – HJ thấy có lỗi
-Chuyện công ty ạ? Nếu anh bận, chúng ta hãy quay về - Tiff lo lắng
-Anh sẽ giải quyết nhanh rồi quay lại. Em chờ anh ở đây – HJ đề nghị
-Khi nào anh có quay lại đây?
-Sớm nhất là tối mai, muộn nhất là sáng ngày kia. Em hãy đi shopping và đợi anh nha – HJ ôm lấy Tiff
-SHhh, em còn cách khác hay sao?
-Xin lỗi vợ yêu – HJ hôn lên trán của Tiff cùng lời xin lỗi
-Anh đi bây giờ ạ?
-Uhm. Đi sớm về sớm, hứa với anh là có chuyện gì phải gọi cho anh nha chưa?
-OK, em biết rồi
.
.
.
**
“TIFFANY’S POV”
Trời về đêm, từng cơn gió buồn héo hắt cứ ru nhẹ tâm hồn tôi làm khóe mắt cay xè. Tôi vẫn từng bước lang thang trên bãi biển rộng mênh mông. Tôi nhớ đêm
buổi party trên bãi biển Bali. Tôi nhớ cái siết tay thật chặt chẳng muốn rời, tôi nhớ từng chút một về cô ấy. Cả nụ hôn dài trên ban công cùng tiếng sóng vỗ
Trái tim tôi không ngừng co thắt lại – Đau
Tôi ước gì mình có thể làm được gì lúc này. Tôi không thể rời bỏ Joong.
Rõ ràng chúng tôi không có hi vọng đến với nhau. Luôn có một thứ gì đó ngăn cản tôi vứt bỏ tất cả để được bên cạnh cô ấy.
-JESSIEEEEEEEEEEEEEEEE AHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH
Tôi hét thật to hi vọng có thể phần nào giải tỏa được nỗi lòng nặng trĩu đang đeo bám. Cảm giác không diễn tả được bằng lời, suy nghĩ rối mịt mù, tôi mất dần phương hướng
-JESSIEEEEEEEEEEEEEEE AHHHHHHHHHHHHHHHH
Tôi tiếp tục hét tên cô ấy cho đến khi khản cả giọng. Khuôn mặt, bàn tay, thân người tôi bắt đầu thấm lạnh – tôi run lên
Bỗng
Nước mắt tôi trào ra, một cơn gió mới đến mang mùi hương quen thuộc rót đầy thêm nỗi nhớ trong tôi. Vòng tay dịu dàng đem hơi ấm bao phủ dần khắp cơ thể. Một nụ hôn nhẹ nơi cổ… Thần kinh tôi tê liệt, phải mất một lúc lâu sau đó tôi mới có thể hình dung được chuyện gì đang diễn ra với trái tim bất trị của mình. Tiếng nhịp tim tôi đập rộn ràng và tôi cũng có thể dễ dàng cảm nhận được người đang ôm sát tôi từ phía sau cũng như thế.
Lồng vào đôi bàn tay đang nắm chặt, tôi mím môi ngăn tiếng nức nở khi cơ thế ấy chợt run lên
.
.
.
-Here I am…
-Jessie…
-Jess đến để sưởi ấm em
Nhắm mắt lại, tôi mong thời gian không bao giờ trôi qua nữa. Chỉ cần cảm giác hạnh phúc và bình yên như thế này…dù hóa đá cùng nhau tôi cũng cam lòng
*END POV*
Chap 24:
Chap 24's theme song: I love you more than you’ll ever know
Take my hand
Nắm lấy tay tôi nào..
We'll walk awhile,
Chúng ta sẽ cùng dạo bộ một lúc
we'll talk awhile
…trò chuyện trong chốc lát
Feel my love
Cảm nhận tình yêu từ nơi tôi…
Always there beside you
Lúc nào cũng luôn tồn tại bên cạnh em
Be the one
Trở thành người ấy…
I know you'll tell me everything
Tôi biết em sẽ nói với tôi tất cả
You are the one
Em là người duy nhất...
I cherish more than anything
…mà tôi yêu thương hơn hết thảy mọi thứ
...
Bước thật chậm, bước song song, bước cạnh nhau
Tất cả hoạt động đang diễn ra với 2 kẻ lãng du duy nhất trên bãi biển lúc này là…đi trong yên lặng
Chốc chốc Tiff lại ngước nhìn Jess, đến khi nụ cười ấm nồng của Jess nở trên môi Tiff lại cụp mắt đếm bước chân
Tay vẫn nắm chặt tay
Vai vẫn kề cận vai
Họ cảm nhận được nhau qua ánh mắt, hơi ấm của nhau. Một sự liên kết vô hình không cần phải biểu đạt bằng lời nói
.
.
.
-Jessie…
-Tại sao Jess lại ở đây phải không??? – Jess như nhìn thấu tâm can Tiff
Tiff khẽ gật đầu
-Jess lén gắn máy định vị lên người em lúc em ngủ
Jess dừng lại đưa tay ủ ấm hai bên má cho Tiff rồi tiếp tục bước đi
-Em không phải con nít đâu – Tiff xụ mặt
-Vậy thì…người lớn 22 tuổi sẽ nói thế nào nhỉ??? – Jess ra vẻ suy nghĩ – Ahh, Jess đi theo tiếng gọi con tim haha…sến quá hahaha
-Awwww, đừng có xạo nữa – Tiff đánh yêu vào người Jess
-Ouch, sweetheart…đau Jess mà
Jess vờ la oai oái
-Jessie…có sao không? Em xin lỗi – Tiff lo lắng
-Jess sợ em sẽ thôi phân vân – Cô dang tay ôm lấy Tiff vào lòng
-Em---
-Sự ích kỷ đã đưa Jess đến đây…vậy nên…trước khi em có quyết định cuối cùng, hãy để chúng ta cùng nhau hạnh phúc, mỉm cười thật trọn vẹn có được không? – Jess siết chặt Tiff hơn
-Tại sao vì em nhiều như vậy? Tại sao? Tại sao lại ngốc như thế chứ? Em không xứng đáng mà – Tiff òa khóc nức nở
-Vì Jess yêu em, yêu nhiều lắm
-Jessie à…đến bao giờ em mới có thể thanh thản đáp lại rằng em cũng yêu Jessica Jung rất nhiều đây?
-Jess sẽ chờ
Những giọt nước mắt nóng hổi cứ chực trào ra nơi khóe mắt của cả 2 mãi không thôi.
Nâng nhẹ khuôn mặt Tiff, đôi môi Jess run run chạm vào làn môi đang khô rốc vì lạnh. Cùng vị mằn mặn của nước mắt, Jess trượt dài lưỡi mình lên môi Tiff tạo cảm giác mềm mại như nó vốn có. Sau thoáng chốc rụt rè, Tiff vòng tay ôm ghì Jess xuống sát hơn, đưa sâu lưỡi mình vào bên trong vòm miệng Jess. Qua phút ngỡ ngàng, Jess sung sướng đáp trả lại nụ hôn từ Tiff. Cô lau khô những dòng lệ trên khuôn mặt hốc hác kia bằng chính đôi môi mình – uống cạn nó.
Họ lại tìm môi nhau bằng một nụ hôn sâu quyến luyến không muốn rời.
.
.
-Cười lên nào – Jess dùng tay miết nhẹ lên môi Tiff và đặt một nụ hôn lên trán cô ấy
Rúc người trong chiếc áo khoác dài của Jess, họ bắt đầu đếm bước cùng nhau
.
.
-… Cẩn thận…
2 người đang ở chỗ mỏm đá cao để đi lên con đường nhỏ dẫn ra ngoài, Jess cố trèo lên trước và đưa tay ra đỡ lấy Tiff
…
…
…
-Em không vui à? – Jess hỏi sau khi cả 2 đã leo lên một cách an toàn
-Em…hạnh phúc – Tiff cười thật tươi
-Oh Whoahhhhh – Jess ngây người ra – Em biết nụ cười của em là vũ khí tối cao không?
-Được khen hoài, ngại quá – Tiff dùng tay che mặt
-Đẹp – Jess gục gật
-Em biết em đẹp mà hihi
- Đằng kia đẹp – Jess chỉ tay - chúng ta lại đó xem đi
-Ơ…awwww JESSICAAAAAAAAA
Jess cố phớt lờ đi, cô kéo Tiff chạy về phía ngôi nhà màu trắng trên cái đồi gần sát biển
**
-OMG…nó thật tuyệt vời – Tiff thốt lên
Trước mắt cô, 2 hàg cây xanh thẳng tắp với hàng ngàn chiếc đèn nhỏ tạo thành hiệu ứng tuyết tơi tạo thành con lối thơ mộng dẫn vào ngôi nhà ngói màu trắng. 4 bức tường của ngôi nhà được làm bằng kính trong suốt. Những tấm rèm màu trắng được chủ nhà kéo xuống che kín bên trong. Tiff mê mẩn nhìn ngắm
-Đến gần thử coi có bất ngờ gì không?!- Jess nở một nụ cười thật đẹp trước khi dắt tay Tiff bước vào con lối
.
.
.
-O.M.G – Tiff vỡ òa trong niềm xúc động
Những cây nến hồng nằm ngay ngắn trước cánh cổng nhà, ở giữa trái tim nến hồng là những cánh hoa tươi được trải ra từng lớp thật cẩn thận.
.
.
.
Jess buông tay Tiff ra bước vào trong hình trái tim và châm lửa cho những ngọn nến
Tách tách
Sau khi đã hoàn thành mọi thứ, Jess búng tay 2 lần, đột nhiên trên mái nhà sáng rực một màu hồng với dòng chữ “I did give you all”. Bên cạnh đó là một anh chàng đang ngồi tựa lưng vào ống khói tay cầm chiếc kèn harmonica vẫy vẫy chào Tiff.
-Jessie ah~
-Shhhhh
(Let’s play the song: My Destiny by Jim Brickman ft Jordan Hill)
What if i never knew
Điều gì đến nếu tôi chưa từng biết
What if i never found you
Giả như tôi chưa bao giờ tìm thấy em thì sẽ như thế nào?
I never had
Tôi chưa bao giờ có được
This feeling in my heart
Cái cảm giác thế này trong trái tim mình
How did this come to be
Làm thế nào mà nó có thể như thế được nhỉ?
I don't know how you found me
Tôi không biết em tìm thấy tôi bằng cách nào
But from the moment i saw you
Nhưng… kể từ khoảnh khắc tôi nhìn thấy em
Deep inside my heart i knew
Tận sâu trong trái tim này…tôi đã biết rằng
Baby you're my destiny
Em à, em là định mệnh của tôi
You and i were meant to be
Hai chúng ta đã được định sẵn cho nhau
With all my heart and soul
Với trọn vẹn trái tim và linh hồn của mình
Ill give my love to have and hold
Tôi sẽ trao trọn tình yêu này cho em giữ
And as far as i can see
Và cho tận đến mức tôi có thể thấy
You were always meant to be
Em luôn luôn có ý nghĩa…
My destiny
Định mệnh của tôi ơi!!!
Trong đêm tĩnh lặng, tiếng kèn harmonica trong trẻo vang lên khúc nhạc tình hòa lẫn vào giọng hát ngọt ngào của Jess cùng khung cảnh vô cùng lãng mạng
lúc này khiến cho Tiff như bị choáng ngợp bởi hạnh phúc. Cô ngây ngất lặn ngụp sâu vào trong đáy mắt chan chưa tình của Jess…
I wanted someone like you
Tôi đã ước muốn một ai đó giống em
Someone that i could hold on to
Một người tôi có thể giữ chặt lấy
And give my love until the end…of time
Và dâng trọn tình yêu của mình đến khi thời gian…đi về cõi vĩnh hằng…
Oohhh
But “forever” was just a word (just a word)
Nhưng… “mãi mãi” chỉ là một lời nói
Something i'd only heard about
Một thứ gì đó tôi chỉ được nghe về
But now you're always there for me
Vậy nhưng bây giờ đây, em luôn hiện diện cùng tôi
When you say forever I'll believe
Tôi nhất định sẽ tin một khi em nói "mãi mãi"
Baby you're my destiny
You and i were meant to be…
…
Oooooohhhh
Maybe all we need
Có thể tất cả những gì chúng ta cần
Is just a little faith
Chỉ là một chút xíu niềm tin
Cuz baby i believe
Bởi vì bé con à, tôi tin
That love will find a way
Tình yêu đó sẽ tìm ra phương hướng
…
You're my destiny
Em là định mệnh của tôi…
Yeahh yeahh oohhh
Khi Jess kết thúc bài hát, cũng là lúc Tiff ngồi xụp xuống khóc ròng. Cô gái tóc vàng bất chợt lúng túng chạy đến bên cạnh
-Sweetheart! Jess không phải người type người lãng mạng, nếu em không thích thì cho Jess xin lỗi…em đừng khóc – Jess như đứa trẻ dỗ dành mẹ
…
-Sweeth---
-Jessie, I love you...đồ ngốc…
Tiff nhào đến ôm lấy Jess khiến cho cô bị ngã bệt xuống dưới nền. Jess hạnh phúc tột cùng, cô quên luôn việc có người đang ở đó, cúi xuống ngấu nghiến lấy đôi môi quyến rũ của Tiff
.
.
.
-Ohh Hohhh
Không phản ứng gì
-OHHH HOHHHHH
Chỉ một mình Tiff hơi có dấu hiệu nhúc nhích
-OOOOHHHHH HOOOOOHHHHHHHHHHHHHHH
Lần này thì anh ta đã thành công. Jess liếm môi mình với vẻ mặt đầy nuối tiếc
-Victor, thanks bro!
Jess làm tay thành hình trái tim về hướng Victor – chàng trai thổi harmonica cho Jess hát ban nãy
-Không có gì, hey!!! Lần đầu tiên cô ấy dẫn bạn gái đến đấy đó. Have fun!
Victor leo xuống dưới mái nhà cúi chào Tiff
-Really? – Tiff có vẻ không tin lắm
-Anh nói 100% sự thật luôn – Victor nháy mắt – Tự nhiên nhé, anh về đây. Gặp nhau sau ha
-Em trân trọng điều đó, anh trai!
Sau câu nói đùa của Jess, cả 3 cười rần lên. Victor tế nhị rút lui nhường không gian cho đôi trẻ.
**
-Đẹp quá đi – Tiff trầm trồ với kiến trúc căn nhà
-Em thích không?
-Woahhh, Jessie àh, em thật ganh tị đó – Tiff xuýt xoa
-Tại sao? – Jess chưng hửng
-Bởi vì Jessie của em có thể quen với chủ nhân căn nhà này – Tiff tung tăng khắp nơi
-Vậy à? – Jess chợt hiểu ra – Ummmm…
-He or She? – Tiff xoay người lại
-Hả…oh…She – Jess nheo mắt cười
-Người yêu cũ? À không…cũ hơn cũ? – Tiff tra hỏi
-Haha, em đang ghen đấy à? – Jess bước đưa tay ôm lấy eo Tiff
-Trả lời em đi – Tiff phụng phịu
-Ummm…em cũng quen người ấy mà – Jess búng mũi Tiff
-Ai? - Tiff nghiêm túc
-À…thì…haizo…hôn Jess cái đi đã – Jess chu chu môi ra
-Không được – Tiff cản lại – TELL ME!
-Jess đã thiết kế toàn bộ từ A đến Z – Jess với đầy vẻ tự hào
-Thật chứ? – Tiff kinh ngạc
-1 tháng trước khi Jess trở về Hàn – Jess cười buồn
…
-Mọi thứ vẫn vậy, không thay đổi – Jess đi một lượt
-Wow…thật bất ngờ đó. Đây là sự trùng hợp sao? – Tiff nhảy cẫng lên
-Trùng hợp ư? – Jess nhìn theo bộ dạng vui vẻ của Tiff lẩm nhẩm
*FLASHBACK*
Ông mặt trời vừa ló dạng, những ánh nắng đầu tiên chiếu rọi vào căn phòng. Trên chiếc giường rộng có một cô gái đang quấn lấy tấm chăn và hưởng thụ giấc ngủ an lành
…
…
…
-MORNING
Tiếng ồn ào bắt đầu xuất hiện sau lời chào khá “hoành tráng” kia. Chân Jess liên tục bị gãi nhẹ làm cho cô nàng nổi bực mình
Bum
Jess thẳng chân đạp mạnh
-Này, quá đáng lắm---…ơ, Miche…lle – Jess nổi máu giang hồ bật ngồi dậy
-Trời ơi, dùng cách này tuy ảnh hưởng dung nhan nghiêm trọng nhưng bù lại có hiệu quả - Mich ôm đầu rên rỉ
-Hic...are you ok? Em xin lỗi, Mich – Jess bò đến chỗ Mich đang ngồi
-Không ngủ được cơ đấy – Mich mỉa mai
-Aw, hôm qua em đã thật sự ngủ rất trễ mà. – Jess ngáp ngắn ngáp dài
-I know, mấy lần giật mình dậy, chị vẫn thấy em ngồi chăm chú vào cái ipad – Mich gật gù
-Em làm việc, mấy giờ rồi nhỉ? Em nên đi thôi – Jess thò chân xuống giường giọng đầy mệt mỏi
-Đi đâu? – Mich hỏi ngược lại
-Đi về chứ đi đâu nữa, chẳng phải hôm nay ai đó đi hẹn hò tận mấy ngày liền hay sao? – Jess ganh tị
-Oh yeah, đúng rồi – Mich vỗ tay cái bốp
-Cũng nhờ phước chị mà ra – Jess bĩu môi giận dỗi
-Hehe, cưng à, em nên cảm ơn chị – Mich xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau
-Hừ…cảmmmmm ơnnnnn vì “chị hiểu em ấy hơn ai hết” – Jess dài giọng – vậy đó, vậy mà cuối cùng thì sao chứ? “nó…chỉ để bảo vệ mà unnie”. Aisss – Jess đập tay lên tấm nệm
-Này cô, cô đi tẩy não gấp nha. Cô đang nghĩ đi đằng nào rồi – Mich trợn mắt
-Sự thật nhói tim – thở dài - Nhưng điều đó không quan trọng – Jess xua tay
-Vậy à – Mich tủm tỉm – Vậy thì điều chị sắp nói sau đây chắc cũng không nghiêm trọng đâu nhỉ??? Thôi, đi về mạnh giỏi hén – Mich dợm đứng lên
-Người gì mà cứ thấy hiền là ăn hiếp à trời – Jess ca cẩm bằng tiếng Hàn
-Tôi hiểu đó nha cô nương – Mich cốc vào đầu Jess
-Hì…unnieeeeeee, chị nỡ lòng nào nhìn thấy chết chìm mà không cứu chứ - Jess nắm nắm níu níu tay Mich
-Xin lỗi, chị không biết bơi – Mich phũ phàng
-Aisss, ok fine – Jess bỏ cuộc
.
.
.
-Hey, biển nào hợp cho những cặp tình nhân chết chung nhỉ? – Mich suy nghĩ
-Biển nào cũng hợp, chết mà còn đòi hỏi…nhưng chi ạ? – Jess tò mò
-Steph nói em ấy muốn đi biển, em thì sắp chết chìm – Mich hàm ý sâu xa
.
.
.
-À…ơh…sao ạ? – Không hiểu vẫn cứ là không hiểu
-Thề có chúa…nếu đi thi cuộc thi của những người chậm hiểu. Em nhất định giật giải “Ms slow pepper” in the world á – Mich bó tay
-Hơ – mặt vẫn đần ra
-Shhhh (thở hắt) là thế này, Steph đã hỏi chị là nên chọn biển nào để đi giữa Santa Monica, Mahattan Beach, Dana Point và Laguna Beach---
-Dana Point – Jess nhảy vào họng Mich ngồi – Nhưng…cũng chẳng được đến phiên em lo – rồi chợt não nề chống cằm lên chiếc gối ôm
-Dana Point thì có gì mà chơi??? – Mich trề môi
-Ở đó trong lành, yên tĩnh, lãng mạng – Jess cãi lại
-Trong lành, yên tĩnh, lãng mạng…em đang tạo cơ hội cho unnie có cháu bồng sớm đấy à? – Mich che miệng cười khúc khích
-Ahhhh…không phải – Jess giãy nảy lên
-Vậy chứ sao? Em muốn làm gì thì phải nói để unnie còn biết mới giúp được chứ - Mich chép miệng
-OK…vầy
…
(9’ sau)
-Plan B – Mich nháy mắt
-Hả? Plan B gì cơ? – Jess ngơ ngác
-Bờm ạ, vận dụng chất xám lên tí coi nào
-Ohhhhhh, ý chị là…Man, PERFECT IDEA, MICH – Jess vỗ mạnh tay lên đùi Mich
Ouch
-Oops, em xin lỗi. hehe – Cười hài lòng
-Em đang cười giống con ngốc vậy đó…chẳng có cơ hội đâu, đừng có mơ – Mich chọc ghẹo
-Aissss, unnie, chẳng phải chúng ta đi cùng thuyền từ hôm qua rồi hay sao? Bây giờ bơi ngược vào bờ thì gian nan lắm – Jess cười gian tà
-Vậy nói xem em đang nghĩ gì trong cái đầu đen tối này – Mich dí dí tay lên trán Jess
-Nghĩ cách tạo ra kỉ niệm đẹp – Mặt ngàn chấm
- ???
-Hí hí
-Hiện vật chỉ được nhìn cấm sờ đó nha – Mich vỗ vai Jess
.
.
.
Jess thì thầm to nhỏ vào tai của Mich, Jess nói tới đâu, mắt Mich sáng tới đó và cuối cùng là rũ ra cười
-Michelle unnieee – Jess nhăn mặt
-2 đứa tụi em…đứa nào cũng khiến unnie bất ngờ hết. Toàn chơi chiêu không nhỉ? Lỡ dại leo lên cùng thuyền với em...chứ nói thật…em bày hư unnie quá đi – Mich tiếp tục cười sảng khoái
-Unnie hư sẵn rồi, không cần em bày đâu. Thôi, để em làm vệ sinh cá nhân rồi xuất phát ngay bây giờ nha – Jess năng động lên hẳn -Unnie, chị nhớ phải giở mọi thủ đoạn để họ đi biển Dana Point đó.
-Oh NOOOOO NOOOO NOOO NOOOOO NOOOOO – Mich bật ngửa ra phía sau giường rên rỉ theo điệu nhạc Gee
.
.
.
*END FLASHBACK*
-Jessie – Tiff hươ hươ tay – Jessie – lay lay
-Ờ hả? – Jess giật mình
-Đang nghĩ gì mà thần người ra vậy?
-Đâu có đâu – cô chối biến – Jess vẫn chưa thể tin được Jess lại có thể làm những điều mà trước giờ Jess cho là sến. – đỏ mặt
Tiff bật cười
-Em đói không? – Jess hỏi
-Có – Tiff gật đầu
-Em chờ Jess tí, Jess sẽ trở lại ngay – Jess vội vã chạy biến khỏi nhà
.
.
.
**
“Seoul – buổi sáng”
-Em đi đâu nữa vậy? – Hyo hỏi khi đang ngồi ở nhà xem TV
-Em đi ra ngoài ạ - Hyun cúi xuống mang giày
-Hyunie, unnie có chuyện cần nói với em – Hyo nghiêm túc
-Vâng
.
.
.
**
-Em quyết định đi Anh du học?
-Dạ
-Gần đây em đi bar rất thường xuyên? – Hyo nhìn sâu vào mắt Hyun
-Vâng
-Cùng một chàng trai lạ?
-Vâng, em đi cùng bác sĩ Yong – Hyun thành thật
.
.
.
-Hyunie, việc em hẹn hò, unnie rất ủng hộ nhưng chuyện đi bar và uống rượu vào mỗi tối như vậy em giải thích thế nào? – Hyo phiền lòng
-Unnie…em…
-Unnie không thể nào tin được việc em về nhà với bộ dạng lè nhè đi không vững. Seo JuHyun, em luôn miệng nói đó là thuốc độc vậy mà bây giờ… - Hyo không còn lời nào để diễn tả được nữa
…
-Em đang cố chứng tỏ với mọi người điều gì? Sự mạnh mẽ của em hay chứng tỏ rằng em đã có thể bắt đầu một mối quan hệ mới với người khác Sica?
-Unnie, em thật sự cần đi ngay bây giờ. Chúng ta…có thể nói chuyện sau được không? - Hyun khó khăn
-Hyunie!
-Em xin lỗi, nhưng em chưa thể nói gì lúc này. Em xin lỗi
Hyun gập người chào Hyo sau đó vội vàng chạy đi
.
.
.
**
-Hi, Sò à? Là mình đây, con bé lại đi rồi – Hyo buồn bã
…
-Tớ sẽ ra tiệm bây giờ. Bye
Hyo cúp máy trong muộn phiền. Dạo gần đây, Hyun cứ đi sớm về trễ mà không ai biết cô bé đang làm gì. Mấy lần cô và Sò đi theo nhưng vẻ như đó chỉ là những cuộc hẹn hò không hơn kém. Tên bác sĩ Yong gì đó là người như thế nào? Nhưng dù anh ta có tốt đến cách mấy đi chăng nữa, việc anh ta để cho bạn gái của mình uống rượu và vào bar đến tận nửa đêm là không thể dung thứ được. Hiện tại, Jess đang ở Mỹ, nên vị trí của Jess được Sún đảm nhận, cô cùng YoonYul bay lại sang Bali để hoàn thành nốt công việc. Sò và Tae cứ như ở hẳn ở công ty vì đống công việc chất chồng như núi. Hyo cũng chẳng khác hơn là mấy, cô vẫn phải chạy qua chạy lại, vừa giúp đỡ công việc ở S9 vừa phải quản lí “Hoot”.
.
.
.
**
“CA- U.S”
-Ông Kang, tôi tưởng chúng ta đã thỏa thuận với nhau rồi chứ?
-Vâng đúng, nhưng cậu thử nghĩ xem…phía họ đưa ra giá cao gấp đôi cậu…Thiếu gia Kim à, tôi cũng phải có chút đỉnh để dưỡng già chứ
Ông Kang là một trong những cổ đông quan trọng của tập đoàn Hwang. Ông ta có 14% cổ phần ở đó, nếu như thành công trong việc giao dịch này, Khả năng HJ thắng cuộc trong đại hội cổ đông lần tới là rất cao. Quả thật, dù rằng rất cao nhưng không phải là một dự đoán chắc chắn, với việc ông ta là người có uy tín, rất nhiều người nghe theo lời ông ấy…. Dù muốn dù không, HJ cũng phải nhượng bộ để đạt được mục đích của mình
-2 em ấy phục vụ ông không đủ tốt sao? – HJ giả lả
-Ồ, tốt, tốt lắm…nhưng tôi mà không có tiền, 2 em ấy cũng có là của tôi nữa đâu. Thiếu gia Kim, nói ra cậu thông cảm, hàng nào dùng qua rồi…tôi thật…không muốn hưởng lại – Ông Kang đang chứng minh cho HJ thấy câu gừng càng già càng cay là thế nào
-hahah…ông muốn thế nào? – HJ hỏi thẳng
-Cậu cũng biết tôi và ông Hwang là chỗ thân tình lâu năm. Tôi giúp cậu lần này, nhỡ đâu….
-Dẹp m* cái đạo đức giả đó của ông đi. Tôi chán ngấy cái điệu bộ của mấy ông rồi – HJ đập bàn
-Bình tĩnh…dùng thái độ đó nói chuyện với nhau thì làm sao chúng ta đạt được thỏa thuận chứ
-Vậy à? – cười khẩy – Được thôi, tôi không ép…Ông Kang à…ở đây tôi có vài thứ muốn tặng vợ ông. Không biết bà ấy có nhã hứng xem những đoạn phim nóng bỏng của chồng mình với mấy con điếm không ấy nhỉ? – HJ đểu cáng
-Cậu…
-Nào nào…bình tĩnh…dùng thái độ thế kia thì làm sao nói chuyện với nhau chứ - HJ bật cười hô hố
- Mày….mày là thằng khốn nạn – Ông Kang tức giận tột độ
-Ở đời…muốn người ta không biết thì đừng có làm…mà đã làm á (lên giọng)…thì nên thu hình lại để lưu thành kỉ niệm…ha hahahaha… - HJ vuốt áo đứng lên
…
-Cứ từ từ, về bật nó lên, vui vẻ với các em mà suy nghĩ cho kĩ càng. Tôi không thích ép buộc người khác – nhếch môi cười
HJ lững thững kéo cánh cửa bước ra ngoài
**
-Leo, tớ đang trên đường đến chỗ cậu
HJ gắn tai nghe Bluetooth lên
…
-Cậu có muốn ăn chút gì không?
…
-Được rồi. Gặp lại sau.
Trong đêm tối, HJ nhấn mạnh chân ga cho chiếc xe lao đi thật nhanh
**
-Sweetheart, em đợi lâu không?
Jess rón rén bước đến hôn đánh chụt vào má cô gái đang ngồi thơ thẩn
-Sao lâu thế? – Tiff hôn lại
-Ta da
Jess giơ 2 bịch xốp trên tay cho Tiff xem
-Oops…đây là bất ngờ sao? Haha – Tiff che miệng cười
-Đúng thế - Jess nháy mắt
-Vậy mà em cứ tưởng Jess phải bê nguyên cái nhà hàng của người ta về sau ngần ấy thời gian chứ
-Chắc chắn nó sẽ không lãng mạng bằng một bữa tối đạm bạc thế này rồi – Jess tự tin
-Thật không?
-Beef Steak, Spaghetti, Salad, Wine, Candles, Music…and…ME
Jess liệt kê ra từng thứ một cô vừa mang về và sau cùng là cô chỉ vào chính mình rồi thè lưỡi, rùn vai và wink yahoo04.gif
.
.
.
-Cho em phụ với – Tiff hăng hái
...
Jess nhích người sang một bên nhường chỗ cho Tiff đứng cạnh. Căn nhà rộn rã tiếng cười đùa hạnh phúc hẳn lên. Tiff giúp Jess bày thức ăn ra dĩa và trang trí
bàn tiệc
-OK. DONE! – Tiff vỗ vỗ tay
-Em vào đây đứng đi – Jess đẩy Tiff đến chỗ cánh cửa phòng giặt sấy và khép lại
.
.
.
-Finally, I’m done~. Đi theo Jess – Jess chìa tay mời mọc
Nơi Jess đưa Tiff đến là căn gác lỡ nằm dưới gần mái nhà. Những ngọn nến lung linh, tiếng nhạc hòa tấu du dương. Trên chiếc bàn, thức ăn được bày biện một cách hài hòa và trông thật bắt mắt. Jess mang Tiff hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Một lần nữa nước mắt lại trào ra hạnh phúc. Jess ôm chặt Tiff từ phía sau, dìu cô từng bước một đi đến chỗ bàn ăn
**
-Ăn nổi không? – Jess rót đầy ly rượu, mắt nhìn Tiff hồi hộp
-Huh? – Tiff ngừng nhai
- Jess đã phải năn nỉ người bạn mình hết lời đấy. Là vì Jess làm nên… – gãi đầu – Jess không dám hỏi em nó có ngon không hìhì – cười bẽn lẽn
-Nó ngon tuyệt – Tiff cố ngốn đầy miệng thức ăn
-Baby, từ từ thôi
Jess nhắc nhở, tay run run cầm lấy ly rượu đưa lên môi. Cả 2 người đều ngăn đi nỗi xúc động đang dâng cao trong lòng
…
-Aisss, đây mà là thịt sao? – Jess buông bộ dao nĩa xuống đưa tay giật lấy dĩa của Tiff
-Jessie…của em – Tiff giành lại
-Nó quá dai – Jess cương quyết giật lại
-Nhai kĩ sẽ không bị đau dạ dày mà – Tiff không chịu bỏ cuộc
-Aigoo, em thật ngang bướng. Nó vừa dai vừa mặn, làm sao mà nuốt chứ. Không được, em không được ăn nữa
-Em sẽ ăn hết, nó rất mềm và ngọt giống như tình cảm của người đã làm ra nó vậy đó. Tuy rằng đây là một món ăn tệ nhưng nó là sự đặc biệt duy nhất mà không phải ai cũng có được. – Tiff ăn một cách ngon lành
-Em làm Jess ấm lòng quá, ăn thêm salad nhé, từ từ thôi kẻo mắc nghẹn bây giờ - Jess hít hít mũi
…
…
…
Thời gian trôi qua, Jeti vừa ăn vừa trò chuyện, nhìn trong đáy mắt nhau, lửa tình yêu nồng nàn đang cháy rực lên. Như Tiff đã nói, thức ăn dù có dở tệ đi chăng nữa, đó cũng là một bể tình bao la mà Jess dành cho cô. Suốt cả bữa ăn, môi Tiff không lúc nào tắt đi nụ cười, chốc chốc Jess lại phải chồm đến lau sốt cà dính trên mặt cho Tiff. Họ đang sống trong khoảnh khắc này, tình yêu này…họ như 2 kẻ mất trí thuộc về nhau, không quá khứ, không tương lai, chỉ hiện tại, chỉ Jeti, chỉ những giây phút tạo nên kỉ niệm…
-Aw, no quá đi – Jess buông nĩa xuống
-Cheer!!! - Tiff giơ ly rượu lên
Cả 2 cùng uống cạn, thêm 1 ly nữa...Lại tiếp tục cạn, chia rượu đang vơi dần...
...
-Ước gì có thể ngắm sao từ chỗ này nhỉ? – Tiff nhìn quanh mơ mộng
-Ngắm sao ư? – Jess cười cười đứng lên
.
.
.
Quai hàm Tiff như muốn rớt xuống khi mái nhà dần chuyển động, bằng cách nào đó, phần mái nhà màu trắng đã được kéo lên để rừng sao đang lấp lánh trên trời chiếu rọi vào tấm gương trong suốt
-Jessie …em không còn lời nào để diễn tả tâm trạng của mình nữa – Tiff như người đang lơ lửng trên mây
-Chúng ta hãy mừng vì cả 2 đã có cùng một ý tưởng sáng tạo – Jess bước lại gần
-Mọi thứ quá hoàn hảo
-Sweetheart, em nhìn thấy ba ngôi sao thẳng hàng trên trời không? – Jess chỉ tay
…
-Jess luôn tìm kiếm nó mỗi khi ngước nhìn lên trời. Nó thật sự giống hoàn cảnh chúng ta bây giờ đúng không? Nhưng hãy nhìn kĩ mà xem, ngôi sao ở giữa đang nghiêng về một phía đấy. Jess có niềm tin mãnh liệt rằng một ngày nào đó, cho dù là ở một kiếp luân hồi nào đó, chúng sẽ hòa hợp thành một và soi sáng giống như Bắc Đẩu Tinh vậy. I love you. I love you. I love you...bây giờ có nói bao nhiêu đi nữa với Jess cũng không là đủ...
*TIFFANY’S POV*
Tôi nhìn Jessie, quan sát từng hành động dù nhỏ nhặt nhất của cô ấy.
Tựa như hàng ngàn con ong thợ đang cùng một lúc rót đầy mật vào hồn tôi
Tim tôi nhảy múa loạn cả lên
Tôi chắc chắn không thể nào quên đêm hôm nay. Jessie đưa tôi vào cõi thiên đường tình và tôi lạc lối ra.
Đầu óc tôi trống rỗng
Tất cả cảm xúc bây giờ là hạnh phúc
Tôi muốn được hôn cô gái này
Nhìn chăm chăm vào đôi môi căng mọng đang hé mở của cô ấy, tôi hơi rướn người về phía trước. Cô ấy cũng đang từ từ quay sang nhìn tôi
Mọi thứ đang diễn ra rất chậm rãi
Chầm chậm
Chầm chậm
Chúng tôi đối mặt với nhau
-Em có cùng suy nghĩ với Jess không?
Cô ấy hỏi tôi và tôi chỉ biết gật đầu như một cái máy. Jessie khẽ liếm môi mình, hơi thở cô ấy bỗng trở nên gấp rút hẳn. Cả 2 chúng tôi mỗi người nghiêng đầu sang một hướng…
Nhích gần một chút
Một chút
Thêm chút nữa
Hình ảnh cuối cùng lưu vào trong mắt tôi là đôi mi dài cong vút của Jessie và chiếc mũi thẳng thanh tú của cô ấy đang gần sát mũi tôi.
Nhắm nghiền mắt, tôi từ từ nếm được vị chan chát của rượu, ngửi được mùi thơm của cây son dưỡng môi Jess vừa mới thoa và cảm giác được sự ấm áp đang lan tỏa sang bờ môi mình.
Trái tim tôi đập mạnh, là vì đôi môi ấy quá quyến rũ hay vì rượu?
Thân nhiệt tôi bắt đầu tăng lên
Xao xuyến…phía lồng ngực bên trái
Sẽ ra sao…nếu hôm nay là ngày cuối?
Tôi chợt nghĩ đến Joong và việc anh ấy chắc chắn sẽ quay lại vào ngày mai
…
Có thứ gì đó thôi thúc tôi ghì chặt cô ấy hơn, chủ động hơn
Nụ hôn bỗng trở nên mạnh mẽ hẳn
Một cái rùn mình khe khẽ từ Jessie, cô ấy ấn sâu lưỡi mình vào vòm miệng tôi
Tôi hé to hơn để 2 chiếc lưỡi có thể cùng nhau đùa giỡn và khiêu vũ
Tiếng nhạc đột ngột chuyển sang giai điệu sâu lắng
Không một tiếng động nào khác ngoài âm thanh của những nụ hôn
Âm thanh của đôi bờ môi mở rồi khép
Âm thanh của 2 chiếc lưỡi đang quấn quýt nhau
Cảm xúc đê mê, Jessie quả đúng là một người thực tài trong việc hôn hít
Cái cách cô ấy dẫn dắt tôi, cái cách cô ấy làm khiến cơ thể tôi nóng bức
Dư vị thiên đường
Đôi lúc nhanh, đôi lúc chậm
Đôi lúc dịu dàng, đôi lúc vồ vập
Một nụ hôn hoàn hảo được bắt đầu từ một người hoàn hảo (ít nhất trong mắt tôi)
Jessie đang là kẻ thống lĩnh, tôi bị mê hoặc hoàn toàn
Hơi thở dồn dập và sức nóng từ cô ấy làm lí trí tôi tan ra…
Đặt bàn tay lên chiếc eo thon thả kia và để mặc cho phần quỷ dữ trong người dẫn dắt
Tôi không muốn làm thiên thần, dùng lí trí gạt bỏ người tôi yêu ra
Tay của Jessie một đang ôm lấy eo tôi, một đang di chuyển dần xuống
Chúng tôi khiêu vũ trong nụ hôn dài, lưỡi tôi đang mất dần vị giác
Tay tôi nắm lấy tay cô ấy đặt vào bên trong áo mình
Tôi muốn cố ấy sở hữu tôi…và ngược lại
-Fany ah…Jess không…thể…làm…hại…em
Trong cơn mơ màng, tôi nghe tiếng cô ấy qua làn hơi thở
Jessie đang trấn tĩnh lại mình, cô ấy lùi lại, 2 bàn tay nắm chặt…buông thõng
-I love you… - Tôi thì thầm trước khi nhích lại gần Jessie
Tôi nghe tiếng thở dài của cô ấy và sự do dự
Làm sao tôi có thể dừng lại trước những gì người đối diện mình đang thể hiện chứ?
Làm sao tôi có thể???
...
Chúng tôi lại dính sát vào nhau, lí trí hoàn toàn biến mất
Chap 25:
*TIFFANY’S POV*
-Baby…we can’t ---
Thật sự ngay bây giờ, tôi chỉ muốn đập cho cô gái đứng trước mặt tôi một trận vì sự ngốc nghếch của cô ấy
Đầu cô ấy cúi gằm xuống, hai tay bấu chặt lấy bờ vai tôi đau điếng…
-Darling, thư giãn nào…
Tôi ngắt ngang lời Jessie, dễ dàng cho một tay vào bên trong áo cô ấy và dùng nó để mở bung móc khóa của chiếc bra, tay còn lại chúng tôi lồng vào nhau
Gần như một phản ứng lí trí tự nhiên, Jessie co người lại, cô ấy giữ chặt lấy tay tôi
-Em…em…có chắc…muốn chúng ta…làm chuyện này không?
Jessie nhìn tôi, mong đợi, thắc mắc. Ánh mắt cô ấy chứa đầy sự khắc khoải và lo âu
Thêm một lần nữa sự hoàn hảo của người đối diện khiến tôi muốn nổi điên
Nhưng…
Hơn ai hết…Tôi hiểu, tôi hiểu…hơn ai hết tôi hiểu rằng tất cả những gì đang xảy ra
Cô ấy chỉ đang bảo vệ tôi
Bởi vì…một khi buông mình trôi theo dòng cảm xúc đang cuộn trào
Tôi sẽ là người bị tổn thương và thiệt thòi nhiều nhất
-Jessie, chúng ta còn đủ lí trí để đong đếm ư?
Tôi hỏi Jessie và đó cũng là câu trả lời cho quyết định của mình, chính tôi không muốn để cô ấy có thời gian phân định sự “đúng – sai” thêm
Ép sát người vào cơ thể mềm mại ấy
Da thịt Jessie như có một lực hút tôi mãnh liệt
Nhiệt độ tiếp tục tăng dần lên khi tôi cố tình cử động nhẹ phần trên của mình
Ngực cô ấy đang ép sát ngực tôi
Khẽ cắn mạnh vào môi đang hé mở kia để trút hết những dỗi hờn trong lòng
Tại sao lại lo nghĩ cho tôi đến thế khi tôi chẳng thể làm được gì cả
.
.
.
5’ trôi qua
Chúng tôi vẫn không ngừng kích thích ham muốn của nhau bằng những nụ hôn ẩm ướt.
Một tay Jessie đang lùa vào tóc tôi, nụ hôn nối tiếp nụ hôn, cô ấy cố đẩy lưỡi sâu nhất có thể vào khoang miệng tôi
Tôi nhập cuộc một cách đầy thích thú
.
.
.
Khi đã chơi đùa chán chê, đôi chân cô ấy bắt đầu dẫn dắt tôi di chuyển
Tôi hoàn toàn không thể kiểm soát được mình hơn nữa
Jessie cũng vậy – Tôi cược là thế
…
Chúng tôi di chuyển đần đến cầu thang và chỉ duy nhất một lần rời môi nhau khi buộc phải nhìn lối đi xuống. Jessie quấn chặt lấy tôi như thể không thể sống được nếu rời đôi môi tôi ra dù chỉ một vài giây ngắn ngủi. Cô đang đứng ở bậc thang bên dưới còn tôi thì đứng cao hơn một bậc, đầu Jessie ngẩng lên
Cô ấy ôm thật chặt
Không chậm trễ một giây nào, tôi cúi xuống ngấu nghiến lấy bờ môi cô ấy
Thật hoang dại
…
Một căn phòng trống ở tầng trệt
Phải mất khá nhiều thời gian chúng tôi mới có thể dừng lại trước cửa một căn phòng nằm bên cạnh chân cầu thang.
Jessie cười toe rồi khép cánh cửa lại bằng chân, hai tay cô ấy đang bận bịu với butt của tôi
Tôi có thể nhìn thấy được ánh mắt cô ấy sáng lên khi nhìn vào chiếc giường
-Jessie ngốc
Tôi vừa nói vừa rời đôi môi căng mọng của cô gái ấy và lấn sâu dần xuống dưới cổ
Bây giờ, chúng tôi không thể ngừng hôn hít và vuốt ve nhau
Tôi nghiện mùi hương quyến rũ từ cô ấy
Jessie đẩy tôi ngã nhẹ lên giường
Hai chân tôi quặp lấy người cô ấy và kéo cho cả 2 nằm đè lên nhau
Cô ấy đang nằm trên tôi, chà xát phần thân dưới một cách nhịp nhàng, chân tôi càng siết chặt hơn
Hơi thở gấp rút…tôi không thể ngăn cổ họng mình phát ra những tiếng rên đầy thỏa mãn
.
.
.
Rồi Jessie hơi nhổm người dậy lột bỏ chiếc áo thun đen trên người mình quăng bừa xuống giường.
Mỉm cười, tôi thầm hài lòng khi biết cô gái đáng yêu ấy đã hoàn toàn bị khuất phục
Tim tôi đạp loạn nhịp, thân thể của Jessie vốn dĩ khá hoàn hảo và cân đối nay lại càng tuyệt vời hơn với phong cách người tiền sử. Làn da cô ấy trắng hồng mịn màng…
Jessie cúi xuống hôn lên cổ tôi và đưa dần đến vị trí nhạy cảm 1…nhưng tuyệt nhiên cô ấy không hề đá động gì đến việc trút bỏ mớ rắc rối đang cản trở chúng tôi cả.
Tôi nhìn sâu vào mắt cô ấy, nó chỉ bảo cho tôi biết tôi phải làm gì trong lúc này.
Khẽ nhấc bụng lên khỏi giường, cô ấy lẹ làng kéo khóa quần short và kéo nó ra khỏi chân tôi.
Để tay ve vuốt lên xuống phần đùi tôi, cô ấy mỉm cười rồi cởi phăng chiếc quần nhỏ màu hồng
Tôi ngượng nghịu khép hờ hai chân lại
Đây là lần đầu tiên tôi để người khác chiêm ngưỡng cơ thể mình một cách tường tận đến vậy
Dĩ nhiên, Jessie không bao giờ để tôi có cơ hội che giấu điều bí ẩn khi nó đang phơi bày ra trước mắt cô ấy như thế. Cô ấy chồm đến, len lỏi thân người vào phần giữa hai chân tôi. Cô ấy đang thiêu rụi tôi bằng đủ mọi hình thức.
Chiếc áo ống tôi cũng nhẹ nhàng chào tạm biệt cơ thể tôi.
Tình trạng lúc này tôi chỉ còn duy nhất một chiếc bra để che đậy trên người
-Hãy cư xử công bằng Jessie
Tôi trở người chiếm lấy thế chủ động, tôi tiếp tục hôn cô ấy, bắt đầu từ môi xuống cổ, xuống hai bên xương đòn và dừng lại một đôi chút ở đó chờ đợi hai bàn tay thực hiện công việc của nó
Bra của Jessie bị tuột qua khỏi đầu, cô ấy để tôi điều khiển với tất cả ưng thuận. Tôi như bị thôi miên, lần đầu tiên tôi nhìn thấy một bộ ngực trần đẹp đến như vậy
Tôi muốn chạm vào chúng
Tôi phải chạm vào chúng
Tôi đang chạm vào chúng
Jessie rên siết lên một cách vô thức khi bờ môi tôi đưa đẩy chúng
Cô ấy thật sự rất thích được như thế.
-A…uh…
Cô ấy ghì mạnh lấy đầu tôi.
Cô ấy đang ngồi lên đùi tôi. Qua lớp vải jeans, tôi có thể phần nào cảm nhận được hơi nóng và một chút ẩm ướt đang lan nhẹ qua phần da thịt mình
Jessie búng nhẹ dây áo bra của tôi rồi cười khúc khích trong khi tôi đang cố tập trung mở lấy sợi dây nịt đang yên vị ở phần eo cô ấy.
-Cởi nó ra đi – Tôi thở hắt ra bất lực vì không thể mở được
Jessie cúi xuống, dễ dàng kéo tuột chiếc skirt xuống và đá nó ra xa. Cô ấy cũng làm điều tương tự với chiếc bra đắc tiền của tôi
Bây giờ, chúng tôi có thể cảm nhận nhau một cách chân thật nhất
Tôi nghe tiếng nhịp tim cô ấy đang đập mạnh mẽ
Điều đó khiến tôi kích thích vô cùng
Jessie nuốt lấy tôi về cả tâm hồn lẫn thể xác, cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen
Tôi hoàn toàn thụ động, chỉ biết tận hưởng những gì cô ấy đang mang lại
-OMG…nhìn nè…tại sao có thể hoàn hảo đến vậy chứ?
Jessie bò lên lên từ dưới chân tôi, reo lên như đứa bé
Tôi chỉ mỉm cười, đoạn cô ấy mơn trớn phần nhạy cảm của tôi bằng những đầu ngón tay thon dài một cách rất thuần thục
Tôi không nghĩ đây là lần đầu tiên của Jessie
Nhưng việc đó có là gì đâu? Cô ấy yêu tôi và chúng tôi đang sắp thuộc về nhau hoàn toàn, vậy là quá đủ
.
.
.
-Em…em vẫn chưa…sao?
Jessie lắp bắp không thành lời, tựa như cô ấy chỉ vừa mới phát hiện ra điều gì đó khủng khiếp vậy, mồ hôi cô ấy túa ra như người bị mắc mưa càng khiến tôi cảm nhận rõ sự thay đổi của nhiệt độ trong phòng từ khi chúng tôi đặt chân vào
…
-Em chưa từng…với ai trước đây? Em…vẫn còn trong trắng ư?
Tôi chỉ gật nhẹ và cô ấy khẽ nhăn mặt.
-Jess…
Cô ấy lặng lẽ thở dài, việc vượt qua nỗi mặc cảm đang thật sự vô cùng khó khăn với Jessie. Cô ấy mất dần đi sự chủ động. Nhìn sâu vào mắt cô ấy, tôi có thể thấy được ý nghĩa của việc này như thế nào.
-Em hiểu. Nó không là gì cả và em sẽ nhắc nhớ đêm nay bằng một cách khác, chỉ của riêng chúng ta…
Nói dứt lời, tôi dùng răng cắn mạnh vào cổ tay cô ấy đến khi rướm máu.
Trái tim tôi đau, tôi biết cô ấy đang thật sự cố gắng hòa hợp với cái đau thấu xương nhưng tuyệt nhiên không một tiếng thét lên.
…
-Jessie…Em…không…hối…hận
Tôi giữ lấy bàn tay vừa bị cắn ấy, gằn mạnh từng chữ trong khi ấn mạnh ngón tay giữ của cô ấy vào trong mình
Một cảm giác đau nhói khiến tôi phải cong người và kêu lên
Nước mắt tôi ứa ra
-Oh không…Fany
Jessie kêu lên…Từng giọt nước mắt xót xa cứ lăn dài trên má người tôi yêu. Tôi nhận ra sự run rẩy của bàn tay cô ấy trong tôi
-I’m yours
Tôi bắt kịp nhịp thở, thì thầm 2 chữ thiêng liêng ấy. Tôi tự hào vì người đã cùng tôi tận hưởng cái xúc cảm lần đầu tiên là cô ấy – người yêu thương tôi vô cùng.
Tôi vuốt dọc sóng lưng Jessie hòng khiến cho cô ấy thả lỏng người thoải mái hơn. Cô ấy rùn mình tức thì ôm chặt lấy eo và cắn nhẹ vào tai tôi. Tôi biết, cô ấy đã sẵn sàng để mọi thứ tiếp diễn theo hướng nó phải diễn ra
Những hơi thở hổn hển đứt quãng. Tôi đã thôi không còn ngượng ngùng nữa, tỳ hẳn lưng trên thành giường, tay qươ cào lấy tấm drap vò chúng nhàu nát
Tiếng rên rỉ, tiếng động phát ra từ chiếc giường, tiếng cọ xát
Dưới ánh sáng mờ ảo, Jessie đang quấn lấy tôi và điều khiển bàn tay cô ấy làm việc cật lực
Chúng tôi ngây ngất chìm sâu trong cơn mộng, quên hết tất cả
…
Một chốc lâu đã trôi qua, tôi dùng tay ngăn cô nhân viên chăm chỉ đó lại, chồm đến hôn và bắt đầu di chuyển những ngón tay về nơi chứa đựng kiệt tác của tạo hóa, tôi bắt đầu xoa nhẹ nó theo vòng…, ấn sâu…tăng tốc
Cô ấy ngưng thở, chân thẳng ra, người uốn éo theo từng nhịp tay tôi
Rồi đột nhiên cô ấy mở bừng mắt, ập người lên trên tôi giống như lúc đầu
Chúng tôi mạnh bạo hơn nữa, mồ hôi tuôn ra như tắm
Cô ấy liên tục ấn tới ấn lui cho đến khi thân thể chúng tôi mỏi nhừ. Chân tôi như 2 gọng kềm kẹp chặc cô ấy
Vận tốc được giảm đi khá rõ rệt
Chậm lại
Chậm
Chậm hơn…rồi ngừng hẳn
…
Chúng tôi thăng hoa cùng nhau
Thật tuyệt vời
Cô ấy giúp cuộc đời tôi sang trang một cách hoàn hảo
-I love you
Tôi hôn lên vai cô ấy một lần nữa
Jessie nhoẻn miệng người, cô ấy giữ lấy khuôn mặt tôi nhìn thật lâu
-I will never forget this night
*END POV*
**
-Chúng ta thật giống 2 kẻ quẫn trí…không thể nào quay đầu lại được.
-Chính xác là 2 kẻ tội đồ không hơn không kém. Xin lỗi
-Sorry…because I love you
-Xin lỗi…thật sự…xin…lỗi
**
-Em có đau lắm không? – Jess hỏi
Sau phút ân ái cuồng nhiệt, Tiff đang nằm trên cánh tay gầy guộc của Jess. 2 làn da vẫn dính lấy nhau…
-Một chút thôi – Tiff mân mê những lọn tóc dài của Jess - Baby đang nghĩ gì vậy?
-Jess có thể sống mà thiếu em hay không? – Jess khó khăn trong việc nuốt nước bọt xuống cổ
…
-Lỡ đâu…nếu như sáng ngày mai…khi Jess tỉnh dậy không thấy em nưã…thì sẽ thế nào? – Jess thổn thức
…
- Jessie có muốn có con không? – Tiff cố che đậy cảm xúc của mình bằng một câu hỏi ngoài luồng
Jess ngó đăm đăm về phía chiếc màn trắng tay mò mẫm lấy bàn tay Tiff
-Jess có
-Con của chúng ta, có phải sẽ rất tuyệt không? – Tiff rút đầu vào cổ Jess
Jess đảo mắt xuống nhìn Tiff sững sờ, môi miệng khô khốc
-Em…em…em nói cái gì cơ?
I like waking up in the morning, babe
Cưng à, vào buổi sáng khi em thức dậy…
Looking at your pretty face
Em thích được ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú của người
Knowing that you’ll always be mine
Để biết được rằng người sẽ luôn thuộc về em
And I like holding you in my arms at night
Và em thích được giữ người tron vòng tay của em vào buổi tối
Underneath the moonlight
Dưới ánh sáng trăng…
Knowing that you’ll always be mine
Để biết được rằng người sẽ luôn là của em
I like kissing you while you’re sleeping, babe
Cưng à, em thích được hôn lén người khi người đang ngon giấc
Whispering ‘I love you, girl’
Thì thầm câu “I love you, girl”
Knowing that you’ll always be mine
Để biết được rằng người sẽ luôn thuộc về em
And I like waking up to your pretty smile
Và em thích được thức dậy với nụ cười tỏa sáng của người
Touching your soft skin
Chạm vào làn da mềm mại đó
Knowing that you’ll always be mine
Để biết được rằng…người sẽ luôn luôn là của em…
Phath - You'll always be mine
-Em đang nghĩ về một quyết định ngu ngốc và hàng lô lốc tác động kèm theo. Nhưng hãy cứ cùng vượt qua những khúc gập ghềnh của cuộc sống, để yêu thương, để biết có nhau quan trọng như thế nào, Jessie nha…
Sau khi hát một đoạn bài hát bằng chất giọng husky đặc trưng của mình. Tiff tiếp tục thì thào với Jess những lời lẽ ngọt lịm,
-Gia đình, công ty, HJ…thì thế nào? – Jess hỏi ngược lại
-Có ai đó đã cho mình quyền được lựa chọn sự ích kỉ vậy tại sao với em thì không? Đợi khi nào Joong quay lại đây, em sẽ nói với anh ấy mọi chuyện và cầu xin được tha thứ. Em biết điều đó rất khó, nhưng em không thể nào lừa dối anh ấy, lừa dối con tim mình hơn được nữa – Tiff nắm tay Jess đặt lên ngực mình – Em yêu Jessica Jung!
Bao nhiêu lời yêu, bao nhiêu ngọt ngào là cho đủ???
Trong đêm tối, cứ để cho 2 con tim cùng chung nhịp đập tìm đến nhau qua làn hơi thở, ánh mắt, những va chạm...
Họ luôn biết cách tạo ra thế giới của riêng mình
Chỉ cần Je gần Ti
Lập tức sẽ biến thành vương quốc nhỏ của Jeti vì trong đáy mắt họ...con người trên thế giới không tồn tại
Ngoại trừ một cô gái tóc nâu mắt biết cười và một cô gái tóc vàng mặt lạnh mà thôi...
**
“Tập đoàn Hwang – Phòng CEO”
-Cô cả, chúng tôi bị mất dấu cậu Joong rồi ạ
-Cái gì cơ? – Mich đập bàn quát lên
-Xin lỗi,nhưng cậu ấy rất cẩn thận trong việc di chuyển của mình…
-Thôi được rồi, lần sau tập trung hơn dùm tôi. À, mà có tin tức gì từ phía ông Kang chưa?
-Ông Kang nói rằng…ông ta cần suy nghĩ lại. Có vẻ câu Joong vừa giở trò gì đó vì xem ra ông Kang đang rất hoảng loạn
-Quái quỷ thật – Mich nổi nóng thật sự - Chúng ta có khả năng chi trả cho một phần nợ hiện nay không?
-Dạ điều này thì…có nhưng mà…nếu như thế thì hơn một nửa số công nhân viên sẽ phải nghỉ việc
-Còn nước còn tát vậy, cậu về nhà đi…cũng 5h sáng rồi còn gì nữa – Mich thở dài
-Tôi sẽ đợi cô ạ
-NO, về đi…
**
*JESSICA’S POV*
12h46’
Tôi giật mình tỉnh giấc vì cảm giác lạnh toàn thân. Không khí trong lành, ông mặt trời đã lên đến tận đỉnh đầu mang ánh sáng chiếu rọi khắp nơi. Khẽ trở người, tay tôi tê rần
Đêm qua…
Thật quá dễ dàng để phát hiện ra việc gì đã diễn ra vào đêm hôm qua khi giường chiếu xốc xếch, quần áo rơi vãi tứ tung trong căn phòng. Trên người tôi
lại không có gì để che đậy…
Mỉm cười hạnh phúc
Người con gái tôi yêu vẫn đang nắm ngoan ngoãn như một con mèo. Cô ấy thật sự quá tuyệt vời
Tôi là kẻ may mắn nhất thế giới khi gặp và yêu cô ấy
Nhè nhẹ kéo chiếc chăn đắp cao lên người cô ấy, những chấm đỏ loang lổ đập vào mắt tôi
.
.
.
Đến tận lúc này tôi vẫn không thể tin được niềm hạnh phúc lớn lao đó.
Trái tim, sự trong trắng, nụ cười, thể xác…
Tất cả cô ấy đều dành cho tôi, tôi còn lời nào để diễn tả nữa ư?
Không, tôi không còn có thể suy nghĩ được gì cả
Hôn lén lên má cô ấy, tôi nín thở nhích người ra vì sợ Fany thức giấc.
Sau khi tươm tất với bộ đồ ở nhà…Dự định đi làm vệ sinh cá nhân và kiếm một vài thứ gì đó cho bữa sáng của chúng tôi, tôi muốn chào đón cô ấy bằng một điều bất ngờ…
Tôi phấn khích hết cỡ, bây giờ nếu ai làm tắt nụ cười trên môi tôi lúc này
Có lẽ người ấy là kẻ thù truyền kiếp của tôi
Tôi không muốn những khoảnh khắc của Jeti chúng tôi, lại có thêm một ai đó…
Thật chẳng ra làm sao cả…
.
.
.
Rehhhhhhhh Rehhhhhhhh Rehhhhhhhhhhh
Điện thoại của tôi rung lên, nó đâu rồi nhỉ???
Đây rồi, tôi mừng rỡ
Nhưng…
Appa
Đây là một cuộc gọi bằng video cam
Tôi lưỡng lự một vài giây trước khi quyết định nghe máy
Dù sao…tôi cũng phải nói chuyện với ông về dự định của mình
Ít nhất, tôi không thể nào cứ ngang ngược như trước kia được nữa
Bởi vì…người tôi phải có trách nhiệm lo lắng là người khiến tôi yêu thương hơn tất cả - là Tiffany
.
.
.
-Bố
Bước hẳn ra ngoài phòng khách, gắn chiếc phone tai vào, tôi bắt đầu cuộc nói chuyện với gương mặt đưa đám
-Bố cần gặp mày gấp bằng không, bố sẽ cho người đến tận đấy lôi mày về đấy
Vẻ mặt bố tôi hầm hầm tức giận, đây không phải lần đầu ông nổi giận như thế nên tôi không lấy làm lạ và lo lắng cho lắm…nhưng vẫn thấy chột dạ bởi vì…ông ấy bảo sẽ cho người đến đây…
…
-Có gì không hả bố?
Tôi khó chịu ra mặt
-Mày là một nỗi nhục của nhà họ Jung mày có biết không? Hừ…thật quá quắt…
Mắt bố tôi đục ngầu một màu tức giận
-Bố dùng từ hơi quá đáng rồi, con đã làm gì sai ư?
Tôi khó chịu nhíu mày suy nghĩ xem đã có chuyện gì xảy ra
-Đẹp mặt lắm, bây giờ cả tổng công ty đang ầm ầm chuyện con gái ông chủ Jung là g.a.y kia kìa
Âm lượng phát ra trong cổ họng bố tôi không có chiều hướng giảm mà chỉ có tăng lên, vậy nên cách tốt nhất là tôi giảm âm thanh trong điện thoại xuống trước khi nó khiến tôi thủng tai
-Chuyện này có gì là mới mẻ đâu.
Tôi nhún vai
-Mày…thật là con với cái…hãy mau mau về đây
-Con sẽ về, nhưng không phải hôm nay bố ạ
Tôi lắc đầu
-Hãy về đây mà xem báo chí ở Hàn Quốc hôm nay đăng nhan nhản việc hôm nhóm nhạc mới của Krys debut, và việc hay ho mày đã làm để hạ nhục danh dự cái nhà này
Ông Jung hét lên
-Bố…
-Về…bằng không, bố sẽ đến gặp luôn cả đứa con gái đó đấy
.
.
.
-Được rồi. Con về ngay, chúng ta cần nói chuyện
…
…
…
Tôi tắt máy với một thái độ vô lễ. Tôi biết sai, nhưng tôi không thể nào ngăn bản thân mình đừng làm như thế
Tôi đã hứa với Fany là hôm nay chúng tôi sẽ đi chơi cả ngày
Chợt nhớ ra tôi nên lấy thuốc giảm đau cho cô ấy uống
Cô ấy có lẽ cần đến nó
Gương mặt nhợt nhạt mệt mỏi của cô ấy khiến tôi lo lắng
Vậy nên để an tâm khi lúc không có tôi ở đây, cô ấy sẽ không có một chút suy miển gì cả
Tôi phải chuẩn bị mọi thứ cho cô ấy
.
…
.
Quay lại phòng với ly sữa tươi, ly nước lạnh và hủ thuốc trên tay
Tôi kéo cho mình một chiếc ghế để ngồi bên cạnh cô ấy và ngắm nhìn một lúc thật lâu
-Đợi Jess nha…Jess sẽ không bao giờ rời khỏi em đâu…
Tôi cúi xuống hôn lên khắp mặt cô ấy một cách nhẹ nhàng nhất có thể để giữ an toàn rằng Fany không bị đánh thức dậy.
Viết vội vàng lên một tấm giấy trên bàn. Tôi để lại chìa khóa nhà và chìa khóa phòng đựng quần áo của tôi cho cô ấy…
Đồng hồ lúc này là 1h30’…
Chap 26:
*TIFFANY’S POV*
-Jessie ahhhh
Thức dậy sau một giấc ngủ dài và sâu, tôi khẽ gọi tên cô ấy với tất cả niềm hạnh phúc đang ứ đọng
trong lòng rồi chầm chậm he hé đôi mắt ra
Ơ
Thất vọng
Phía bên chỗ nằm của cô ấy trống trơn và lạnh ngắt chứng tỏ Jessie đã rời khỏi đó đủ lâu trước khi tôi thức dậy.
Tôi giữ lấy tấm chăn quấn ngang người rồi ngồi tựa vào thành giường
Cô ấy đâu nhỉ?
Tôi ngó nghiêng
Quần áo cô ấy không còn
Quần áo của tôi được đặt ngay ngắn trên ghế
…
Không có tiếng động nào phát ra từ phòng tắm cả, bên ngoài cũng không
Awww
Thế này thật sự không vui chút nào cả
Tôi muốn nhìn thấy Jessie lúc này quá
Nhưng…
Có lẽ cô ấy lại chạy đi chuẩn bị đồ ăn cho tôi rồi.
Hạnh phúc
Tôi đang thật sự rất rất rất hạnh phúc và hài lòng với quyết định của mình
…
Suy nghĩ chán chê, tôi nhìn xung quanh căn phòng, đêm qua, bao nhiêu sự tập trung tôi đều dồn hết vào cơ thể Jessie nên không có thời gian nhìn ngắm kĩ nơi đây. Quả thực, không thể nào chê bai hay phàn nàn về sự tinh tế của ngôi nhà. Jessie không hổ danh là một trong những nhà thiết kế nội thất thành công nhất Hàn Quốc.
Từ bàn ghế, giường tủ…đến vật dụng nhỏ nhặt nhất là những thanh sắt vắt ngang qua để căn tấm rèm cửa
Tất cả nội thất và cách bài trí trong căn phòng toát lên một vẻ đặc biệt riêng mà chưa bao giờ cô được thấy trước đây. Với một màu trắng đơn giản, cách thiết kế đơn giản, những vật dụng tưởng chừng như đơn giản nhưng lại hòa hợp với nhau một cách hoàn hảo.
Giống như Jessie của tôi vậy, không màu mè, phô trương mà “chất lượng” trên cả tuyệt vời.
Tôi ngưỡng mộ tài năng và yêu con người cô ấy đến mức không có lời nào có thể diễn tả được tâm trạng của tôi hết
.
.
.
Mắt tôi dừng lại ở chiếc khay nhỏ trên bàn đọc báo
Một ly sữa
Tôi mỉm cười, cô ấy luôn chu đáo
…
…
…
Một ly nước và hủ thuốc bên cạnh
Thuốc giảm đau ư???
Sau khi đọc kĩ công dụng của thuốc, tôi rũ người ra cười nắc nẻ
Đôi khi chu đáo đến quá mức
-Gì vậy chứ???
Tôi cười đến chảy cả nước mắt
Đúng là Jessie ngốc
Không đến nỗi cô ấy cưỡng bức tôi vào đêm qua mà
Hay là…cô ấy đang sợ từng khớp xương một trên người tôi ê ẩm vì đã quá sức?
Không…không
Người mất năng lượng nhiều nhất là Jessie chứ nào có phải tôi đâu
Thành thật mà nói…tôi chỉ hơi khan cổ một chút vì đã không thể điều chỉnh âm thanh nơi cổ họng vào khi ấy mà thôi
AIss…thật là…xấu hổ chết được (lấy tay che mặt)
.
.
.
Vươn vai, tôi hít một hơi thật sâu cho không khí trong lành tràn vào buồng phổi
Có một mảnh giấy gấp đôi đang bị gió làm phát ra tiếng roẹt roẹt.
Tôi chồm người với tay đến chộp lấy nó
.
.
.
<Darling…good morning>
<Hẳn khi em thức dậy sẽ cảm thấy thất vọng và buồn bã vì không thấy Jess bên cạnh có phải không nè? Bé ngoan, Jess không muốn rời khỏi chiếc giường đó một chút nào hết, thật á…Jess chỉ muốn dính lấy em không rời thôi…nhưng mà…hic…Jess có việc cần phải đi. Đừng giận vì Jess đã không đánh thức em đậy nhé! Jess chỉ muốn em ngủ đủ giấc, hôm qua chúng ta đã “không kịp ngủ sớm” rồi.>
<Em yêu, em có nên làm người vợ ngoan chờ Jess về không ấy nhỉ? Uhmmm…chắc có rồi, em nên như vậy vì Jess sẽ hạnh phúc lắm lắm nếu vừa đặt chân vào nhà đã được ôm chầm lấy em và nói rằng Jess nhớ em lắm. Uống hết sữa (bắt buộc nhá) và đừng có quên thuốc giảm đau nếu cần. Yêu em nhiều>
<Jessie>
<P/S: À xíu nữa thì quên, 2 chiếc chìa khóa trên bàn là chìa khóa của phòng để quần áo và chìa khóa nhà. Em là người đầu tiên được chạm vào nó đấy. Thích không?>
Thế đó, liệu ai đó có thể bày vẽ cho tôi cách để trái tim mình không đập lệch nhịp vì cô ấy hay không?
Tôi dám cược rằng chẳng cách nào có tác dụng cả
Tôi phải nói yêu cô ấy bao nhiêu nữa mới đủ đây nhỉ?
Ép chặt mảnh giấy lên tim, tôi tận hưởng một ngày mới dù đã quá trưa
**
Khẽ mím môi
Tôi tháo pin điện thoại
-Chỉ hết hôm nay thôi. Mọi chuyện chắc chắn sẽ được giải quyết ổn thỏa
Tôi nhủ thầm với bản thân mình như thế để lấy can đảm cho mình
Dọn dẹp sạch sẽ những ý nghĩ tiêu cực trong đầu
Tôi nhảy chân sáo về phía phòng tắm, ca hát líu lo và suy nghĩ đến một món quà bất ngờ cho Jessie
*END POV*
**
*JESSICA’S POV*
Rầm
Rời khỏi phòng làm việc của bố
…
Tôi trợt dài sau cánh cửa thang máy, khóc tức tưởi
Nước mắt tôi tuôn dài như thác đổ, lần đầu tiên trong đời…
Trái tim tôi đau nhói lên từng chập
Tại sao?
Tại sao?
Và
Tại sao?
Tôi ôm đầu mình rên rỉ
Tôi đấm thùm thụp vào phía lồng ngực bên trái
Tôi co cụm người lại
Tôi làm tất cả để chống chọi với cơn đau
Nhưng
Dường như tất cả các giác quan trên người tôi lúc nào cũng vô tình như thế
Tôi không hối hận trước quyết định của mình
Tôi chỉ đang quá tội nghiệp cho chính mình
Tôi thương hại cho tôi, thương cho trái tim tội nghiệp và tình yêu vừa mới chớm nở hoa
Bố…
Tôi không biết phải nói gì nữa
Không lấy làm ngạc nhiên trước quyết định của ông
Không trách cứ gì cả…nhưng trái tim tôi hụt hẫng một khoảng rộng
.
.
.
Rồi…
Chúng tôi phải làm sao đây?
Làm sao để Fany chịu ít thương tổn nhất?
Làm sao để tôi vượt qua được những ngày tháng sau này?
Tôi bế tắc, ở điểm cùng cực của nỗi đau…nước mắt tôi như khô cứng lại
Tựa vào góc tường, cơ thể tôi không ngừng run lên, tôi nhìn mọi thứ trong vô hồn…
*FLASHBACK*
Bụp…
Mấy tờ báo Hàn và một số hình ảnh bay thẳng vào người Jess rồi văng tứ tung xuống sàn khi cô vừa bước chân vào cửa phòng làm việc của Mr.Jung
-Đồ bất hiếu – Mr gầm lên
-Tại sao những cuộc nói chuyện của chúng ta luôn phải bắt đầu như thế này? – Jess nhìn Mr. Jung đầy tổn thương. Tay cô nắm chặt lại
-Câm miệng!!! - Mr. Jung đập bàn - Tao cứ tưởng ngần ấy năm đã đủ để mày trưởng thành vậy mà…
-Bố đã sống và thành công ở một đất nước có nền văn minh nhất thế giới. Bố đã gặp gỡ và giao thiệp với những con người hiện đại, phóng khoáng…Bố đi nhiều nơi, bố biết nhiều thứ...Nhưng dù có suy nghĩ theo hướng nào đi chăng nữa, con cũng không thể lí giải được tại sao bố luôn nhìn xã hội với lối gia trưởng và độc đoán đến vậy. Chuyện con quen ai, làm gì, ở đâu, và sống ra sao bắt đầu trở nên quan trọng với bố từ khi nào? Một cô gái thì đã sao? Tất cả mọi người đều có quyền hưởng bình đẳng như nhau cơ mà. Bố à, thật ra…bố nào có quan tâm gì ngoài bộ mặt, thể diện, danh tiếng của bố
Tức nước, vỡ bờ
Câu nói ấy hiện đang rất đúng với tình trạng của Jess hiện tại. Tất cả những gì hiện lên trong ánh cô gái mỏng manh kia là tổn thương và tức giận
-Mày… - Mr. Jung ôm ngực
-Bố… - Jess thở hắt ra đưa tay vuốt lấy mặt – con xin lỗi
…
-Thật sự con rất muốn chúng ta có một cuộc nói chuyện ôn hòa….Bố… - Jess quỳ xuống trước mặt Mr. Jung – hãy thứ lỗi nếu con đang làm trái tim bố tổn thương và điều con sắp nói ra sẽ khiến bố thêm giận dữ…bởi…con hiện diện ở đây là vì người con gái con yêu. Bố…bố chắc chắn biết chuyện gì đang xảy ra với tập đoàn Hwang. Bố chắc chắn biết con đang nghĩ gì… Hãy giúp con…chỉ một lần duy nhất thôi…con xin bố hãy giúp con
-Lí do ta phải làm việc đó?
-Không lí do gì cả, con chỉ đang cầu xin bố bằng mối quan hệ cá nhân mà thôi. – Jess lắc đầu
…
- Nếu bố cần ra điều kiện, cứ ra 10, 100 hay 1000, thậm chí là 10000 cũng được. Con sẽ làm tất cả. Lấy danh dự của Jessica Jung – đứa con gái bố đã từng rất tự hào ra…con xin thề, con sẽ thực hiện tất cả những gì bố muốn… - Jess khẩn khoản hơn
…
…
…
-Con hiểu rồi (nuốt nghẹn)…con sẽ đi khỏi đây ngay bây giờ. Cảm ơn bố đã cho chúng ta một cuộc nói chuyện không tranh cãi – Cô đứng lên, lầm lũi bước ra cửa
.
.
.
-Đứng lại đó – Mr. Jung lên tiếng
…
-Đâu mất rồi một Jessica ngang bướng, ươn ngạnh? – Giọng Mr. Jung trầm hẳn
…
-Một người làm kinh doanh không bao giờ chịu thiệt thòi về phía họ. Cho dù có là ai, thân thiết đến mức nào chăng nữa, trên thương trường không khái niệm nhường nhịn nhau. Hãy dùng danh dự của nhà họ Jung mà hứa rằng sẽ quay trở về đúng vị trí của mình và đoạn tuyệt mối quan hệ với đứa con gái
út nhà họ Hwang cũng như với tất cả những đứa con gái khác. Ta không ép buộc con, hãy suy nghĩ cho thật kỹ càng trước khi quyết định. – Mr. Jung đều giọng
Jess nhìn ông với ánh mắt ngỡ ngàng, niềm vui thoáng chốc bị chôn vùi sâu
.
.
.
Thời gian như ngừng trôi…hai ánh mắt giao nhau, không khí trở nên vô cùng căng thẳng
…
-Được, con hứa – Jess xoay hẳn người lại
-Một đứa con gái đã có vị hôn thê xứng đáng để con gật đầu chấp nhận ngay tức thời ư? – Mr. Jung bất ngờ
Jess chỉ cười buồn, đặt tay lên nắm cửa
-Bố đã nói thì nên giữ đúng lời hứa. Cho con hết hôm nay, con sẽ quay về làm tốt vai trò như bố mong muốn.
Jess lao nhanh ra khỏi cửa nhưng vẫn kịp nghe hết câu nói của Mr. Jung
-Nên nhớ, ta có thể cứu được một người thì có cũng có thể diệt đi người đó
*FLASHEND*
**
-Hyunie ah
Jess gọi cho Hyun, không biết bằng cách nào mà cô có thể rời khỏi thang máy và đến được chỗ đậu xe
…
-Hãy gửi đến đây một cái ôm. Unnie đang thật sự rất cần nó – Jess nấc nghẹn
…
-Unnie…thật sự bị quả báo rồi hahahahaha (cười vô thức)
…
-Cái giá phải trả khi luôn làm Hyunie tổn thương. Hyunie ah…nói rằng unnie đang làm đúng đi. Bày tỏ sự ủng hộ của em đi
…
-Cảm ơn em..cảm ơn em vì lúc nào cũng đứng về phía unnie…Cảm ơn em
Jess đột ngột ném mạnh chiếc điện thoại ra ngoài cửa sổ, cô gục đầu lên vô lăng xe tiếp tục khóc
**
-Có chuyện gì vậy Hyun? – Yoong lo lắng hỏi
-Sica unnie…rất lạ. Dường như đã có chuyện gì đó – Hyun bất an
-Cậu ấy đã nói gì với em? – Yul nôn nóng
Ba người họ đang ngồi trong văn phòng của Yul ở S9
.
.
.
-Sica unnie…giống như một người say…nhưng không hẳn thế…giọng nói của unnie rất tỉnh táo. Chỉ là…rất lạ…Sica unnie còn nói rằng đang bị quả báo…em
không biết…em lo quá - Hyun nhăn mặt khổ sở
-Có khi nào…cậu Jung đã biết việc họ bị đăng báo không? – Yoong suy nghĩ
-Cũng có thể - Hyun gật gù
-Unnie cảm thấy khó hiểu, tất cả các tờ báo đều đồng loạt đưa tin cùng lúc cho dù việc này đã xảy ra gần cả tuần trước đó. Hơn nữa, tại sao chỉ có mỗi mình Sica baby nhà mình là bị nêu đích danh còn Tiff thì bị làm nhòe đi khuôn mặt. Ngay đến những đoạn video trên mạng cũng bị chặn đi. – Yul đẩy tất cả các tờ báo đến trước mặt YoonHyun
-HJ oppa – Hyun buột miệng
-Huh?
-À, không ạ - Hyun vội vàng khỏa lấp
-Em biết được gì đó phải không? – Yul nhíu mày
-Em…
-JuHyun không biết nói dối – Yul gặn hỏi
-Em…thôi được, em sẽ nói với hai người...nhưng xin đừng để ai khác biết được không ạ - Hyun chồm đến nói nhỏ
- OK – YoonYul gật lia lịa
Họ chụm đầu vào nhau, sắc mặt của Yul dần thay đổi hẳn đi, Yoong cũng thế
Ầm…
-Hừ…thật không thể tin được – Yoong bức xúc đá mạnh cái ghế trống
-Yoong unnie – Hyun kêu lên
-À…sorry…unnie bực quá
-Thật không ngờ…Tiffany thật sự quá đáng thương rồi – Yul thở dài
-Mà Hyun này, em cũng liều quá đấy – Yoong trách móc
-Bác sĩ Yong luôn đi cùng em mà – Hyun cúi đầu
-Yong gì mà Yong, biết anh ta bao lâu mà tin tưởng. Dù có là bạn Mì chéo Mì xoăn gì đấy cũng đâu thể tin được – Yul lắc đầu
-Em không sao đâu ạ…chúng ta hãy nghĩ cách nào đó đi 2 unnies
Cả ba chống cằm não nề
**
-Cậu chủ, mọi thứ đã được bắt đầu. Danh tiếng của Jessica Jung lần này thật sự bị tổn hại.
-Làm tốt lắm. Để xem Tiff sẽ nói gì với tôi về chuyện này.
-Cô ấy sẽ ngoan ngoãn với cậu thôi ạ…Họ không còn lựa chọn nào cả
-Hừ…tôi sẽ không bao giờ quên việc cô ta dám qua mặt tôi.
-Nhưng cậu không thể nào làm sai ý ngài chủ tịch được đâu ạ
-Một ngày nào đó…tôi sẽ thoát khỏi sự kềm hãm này
**
1h sáng
Jess mở cửa phòng nhưng lập tức dội ngược trở ra mím chặt môi.
Hình ảnh Tiff đang nằm ngủ quên trên bàn với ngọn nến tàn tự lúc nào.
Thức ăn trên bàn vẫn còn nguyên…một bữa tối được chuẩn bị sẵn
Ý tưởng không lấy gì làm mới mẻ nhưng vậy cũng quá đủ để Jess ấm lòng
Cố hít thở cho thật đều, Jess tỏ ra thật tự nhiên
…
.
.
.
-Sweetheart
Tay Jess run rẩy vuốt má Tiff
-Jessie
Tiff tỉnh giấc, cô dụi dụi mắt trước khi giữ lấy bàn tay Jess
-Mấy giờ rồi? Sao tay lạnh thế này?
-Em chờ Jess ư? – Jess ôm lấy Tiff
-Ơ…à vâng…Jessie, có vấn đề gì phải không? – Tiff hoang mang vì hành động kì lạ của Jess
-Không có, vì cả ngày nay Jess nhớ em quá – Jess dụi mặt vào cổ Tiff
Tiff đang mặc một chiếc váy màu trắng rất đẹp của Jess. Nó thật vừa vặn với thân người cô
-Em cũng vậy…Rất nhớ! Jessie ăn gì chưa? – Tiff ủ ấm khuôn mặt Jess bằng đôi lòng bàn tay
(lắc đầu)
-Em sẽ hâm nóng thức ăn – Tiff định ngồi dậy
-Đừng…Jess muốn em..Jess muốn no bằng cách khác...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét