Chủ Nhật, 23 tháng 6, 2013

chương 1 - chương 10

Chương 1 - Trạch Nữ
Tại một khu nhà xa hoa, có một người cực kì không thích ra ngoài – đó là siêu cấp trạch nữ* Hắc Ngữ. Chỉ cần là đồ dùng có thể giao hàng sẽ được yêu cầu giao tới tận nhà, nàng hoàn toàn không muốn phiền phức khi phải ra ngoài. Nhưng nàng thì rất say mê trong thú vui trạch trùng* này của mình. Kỳ thực nàng là chuyên gia tin học – chuyên thiết kế chương trình. Chỉ cần có người có đơn hàng cho nàng, thì chỉ cần trả tiền qua chuyển khoản. Nói ngắn gọn là nàng sống và làm việc ngay tại căn hộ của mình. Và càng hạn chế được ra ngoài bao nhiêu thì nàng thoải mái bấy nhiêu.

Hô ~ rốt cục cũng đã hoàn thành.”

Hắc Ngữ nhìn màn hình vi tính chi chít những dòng mã, thoả mãn gật đầu, nhấc điện thoại lên đặt hàng rồi đeo tai nghe vào, thưởng thức bài hát nàng thích nhất.
Đính đoong đính đoong ~
Tiếng chuông cửa không ngừng vang lên. Mà Hắc Ngữ rõ ràng đã chìm vào thế giới của mình nên nào có nghe thấy. 


Trời ạ. Lại thế nữa rồi.”


Người giao hàng bất đắc dĩ đứng ở cửa. Hắn đã giao hàng ở đây không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần nhấn chuông thì chả bao giờ thấy người ra mở, phải đợi vài chục phút mới có một cô gái ăn mặc tềnh toàng xuất hiện sau cánh cửa. Khổ nỗi hôm nay đơn hàng đông quá, hắn không rảnh mà đứng chờ cô ta.
Lúc này nhà bên cạnh Hắc Ngữ truyền ra tiếng cãi nhau ầm ĩ. Một người đàn ông thô bạo đẩy một cô gái ra khỏi nhà, cánh cửa không lưu tình đóng sầm lại.
Người giao hàng làm như thấy được cứu tinh độ thế không bằng, không ngại ngùng mà nói với cô gái:

A, cô nương, xin hỏi cô có thể giúp ta đưa món hàng này cho nhà sát vách không ? Ta đang vội, cho nên………”

Cô gái tên Bạch Nguyệt Hi im lặng, làm cho người giao hàng không biết làm sao.
A…..cô nương ?”
Nguyệt Hi nhìn thoáng qua gói hàng, cầm lấy nói: 
À, được .”
Thật tốt quá, thực sự là rất cảm tạ cô a. Vậy cô có thể kí tên nhận hàng luôn được không ?”


Người giao hàng thiếu chút nữa là khom người cám ơn nàng.
Nguyệt Hi cầm bút kí hai chữ Hắc Ngữ.
Thì ra là cô ta tên Hắc Ngữ a. Nguyệt Hi tiến đến cửa nhà sát vách. Nàng ở đây bấy lâu cũng chưa bao giờ thấy qua chủ nhân căn hộ này. Chỉ nghe người ta nói cô nàng là một trạch nữ quái đản. Cả ngày rúc trong nhà không biết đang làm cái gì. [  ]. Cúi đầu nhìn bưu kiện trong tay, Nguyệt Hi lấy dũng khí nhấn chuông cửa.

Ah!. Món đồ ta mua kia đã tới rồi à?”


Nguyệt Hi không nghĩ tới sẽ có người ra mở cửa. Lúc nãy ông chú giao hàng đứng cả buổi nhấn chuông đến nỗi ở trong nhà nàng còn nghe thấy, còn không thấy tiếng người trả lời, nàng mới nhấn một phát đã ra mở cửa sao ? 

Hắc Ngữ tưởng nhân viên giao hàng tới như mọi khi, lại không ngờ rằng lại thấy một cô gái mình chưa bao giờ gặp qua.


Ngươi là ai ?”


Hắc Ngữ hiếu kì quan sát Nguyệt Hi, giống như đại thúc nhìn nữ hài vậy.

A, cái này…”


Nguyệt Hi rất ít khi nói chuyện với người ngoài, nên có chút căng thẳng mà lắp bắp nói.
Hắc Ngữ thấy trên tay nàng là món đồ có viết tên mình, hài lòng nói:


Ngươi đưa gói hàng cho ta sao ? Cảm tạ ngươi nha !”



Xem ra ông chú giao hàng hôm nay có việc gấp rồi. Chẳng phải mỗi lần mặc kệ tiếng chuông dồn dập bao nhiêu lần ra mở cửa vẫn thấy hắn sao.


Hả, a, của ngươi này !”



Hắc Ngữ đang định đóng cửa, nhưng thấy Nguyệt Hi còn đứng, buồn bực nhìn nàng một chút. Đột nhiên Hắc Ngữ nhớ tới, cô nương này sẽ không là con gái nhà kế bên chứ ?
Ban đầu nàng nghĩ khu nhà này thiết bị cách âm tốt nên mới mua nhà ở đây. Yên lặng sống ở đây một thời gian. Cho đến khi kế bên có người dọn đến. Không biết là vách tường có bị chủ thầu ăn bớt không nhưng thường thường nghe thấy tiếng cãi nhau, còn có tiếng đánh người. 
Hơn nữa con gái nhà này thường bị nhốt ở bên ngoài, cho cô nhóc đợi tới lúc ăn cơm mới cho vào nhà.


Có muốn vào nhà không ?”


Hắc Ngữ vừa nói ra cũng ngây ngẩn cả người. Tuy rằng ngực nghĩ khác, nhưng miệng thì tự động đã nói ra như vậy rồi.
Nguyệt Hi không nghĩ đến là sẽ được mời vào nhà, bên ngoài thì trời đang nắng, ở nhà thì hai vị đại gia* kia còn đang tức giận, không thể về lúc này được.


Ta có thể chứ ?”


Nguyệt Hi hỏi rất nhỏ, tuy rằng nàng đến đây không biết mẹ có tức giận không nhưng nàng có cảm giác không sai về Hắc Ngữ.


Đương nhiên, tuỳ ý ngươi thôi.”


Hắc Ngữ cho Nguyệt Hi vào rồi tiến tới ngồi vào bàn vi tính.
Khi Nguyệt Hi vào trong thì nàng bị thiết kế căn hộ Hắc Ngữ làm hoảng sợ. Bên trong chỉ có một phòng ngủ là có tường ngăn cách, những gian phòng khác đều bị đập bỏ, quả là cách thiết kế mới hiếm khi thấy a.


Này, đứng đó làm gì ? Ngươi muốn xem tivi hay muốn làm gì tuỳ hĩ.”


Hắc Ngữ thấy Nguyệt Hi ngơ ngác đứng, không biết là nàng đang ngơ ngác cái gì. Nàng cũng không quan tâm nữa mà đeo tai nghe vào, lại trầm tĩnh trong thế giới của mình.
Nguyệt Hi không biết nên làm gì. Nàng đi tới ghế sô pha ngồi, thời gian trôi qua, Nguyệt Hi dần quen sự tĩnh lặng ở đây. Mí mắt bắt đầu nặng, dựa vào sô pha cứ như vậy mà ngủ.
Khi Hắc Ngữ mã hoá xong một chương trình, nàng đứng dậy duỗi người thì lại thấy Nguyệt Hi đang ngủ trên ghế sô pha. Tìm kiếm quanh phòng được cái chăn bông, nhẹ phủ lên người nàng.


A~~ khuôn mặt thật đáng yêu..”
Rột rột ~~~”

Bao tử Hắc Ngữ biểu tình nhắc nàng đã đói.
Hắc Ngữ cầm lấy điện thoại, không cần nhìn cũng nhấn được số quen thuộc. Nàng gọi hai phần mì nước. Làm việc liên tục một ngày đêm làm cho bao tử của nàng phải kháng nghị, không ăn không được .

Đính đoong ~~”

Chuông cửa lại vang lên. Lần này thì Hắc Ngữ ra mở ngay. Nguyệt Hi cũng giật mình tỉnh giấc ngủ mơ.


Ây da, hôm nay Tiểu Ngữ thế nào lại gọi hai phần mì a ? Có bạn tới ?”

Lão bản* đưa đồ ăn cho Hắc Ngữ. Từ khi sống ở đây, hầu như mọi ngày nàng đều gọi đồ ăn của tiệm này. Bởi vậy hai người cũng quen mặt nhau. 
Đúng a.”
Hắc Ngữ cầm hai tô mì đi vào phòng khách, thấy Nguyệt Hi đã tỉnh.
Nàng đưa tô mì tới trước mặt Nguyệt Hi :

Vừa đúng lúc ngươi thức dậy, ăn đi này.”

Mặc kệ cho Nguyệt Hi cự tuyệt thế nào, Hắc Ngữ để tô mì vào tay Nguyệt Hi, rồi không có hình tượng chút nào tập trung ăn mì của mình.
Khói còn bốc lên từ tô mì nóng, trong phòng tràn ngập mùi thức ăn làm cho Nguyệt Hi cũng thấy đói bụng mà từ từ giải quyết êm gọn phần mì của mình.

Hai người ăn xong, Nguyệt Hi mới chú ý tới kim đồng hồ. Kinh hoảng đứng lên, quay qua Hắc Ngữ nói:

A! Đã quá giờ. Ta phải trở về nhà !”
Ừm, ngày mai gặp.”


Hắc Ngữ cười cười, phất tay ra hiệu chào tạm biệt Nguyệt Hi.
Quả nhiên, Nguyệt Hi vừa về nhà thì có thanh âm quát tháo, đánh người lớn đến mức Hắc Ngữ nghe được. Nàng khó chịu nhăn hàng lông mi.
Nhưng đây là chuyện gia đình người ta, mình không thể cứ vậy xen vào chuyện của người khác. Càng nghĩ càng phiền, Hắc Ngữ phiền táo lên mạng dạo một chút. Sau đó thấy tủ lạnh nhà mình gần như trống không , nàng nghĩ chắc cũng đến lúc nên đi ra ngoài mua đồ dự trữ.

Chương 2 – Mua sắm
Tháng này Hắc Ngữ cặm cụi làm việc với máy tính cũng nhiều, đơn hàng có không ít nhưng đã hoàn thành khá tốt. Nàng thay quần áo rất đơn giản nhanh chóng, áo khoác ngoài, quần thể dục, và mũ lưỡi trai. Cứ như thế mà xuất môn.


Cầm lấy sổ tài khoản ngân hàng và ví da, bước qua cánh cửa từ lâu không đi ra khỏi, Hắc Ngữ thấy Nguyệt Hi đang ngồi ôm gối một bên trước cửa nhà. 



Ngươi………”



Nguyệt Hi không ngờ Hắc Ngữ sẽ ra khỏi cửa, kinh ngạc nhìn nàng. Càng làm cho nàng giật mình chính là trang phục quái dị của Ngữ, một thân trang phục như vậy mà nàng dám đi ra ngoài ?



Ha! Chào !”



Hắc Ngữ cười cười, chào Nguyệt Hi.

Nguyệt Hi đứng dậy, nhìn Hắc Ngữ:


Ngươi muốn đi ra ngoài ?”


Hắc Ngữ gật đầu, cười nói:


Phải a. Ta phải đi mua sắm thôi. Trong tủ lạnh thứ gì cũng không còn, cho nên ta phải đi a.” Nếu không bởi vì nhà hết đồ dùng, ta tài nào muốn bước ra khỏi cửa chứ.



À ~ ra là như vậy”



Thế nào ? Có muốn đi cùng ta không? Nhân tiện xách đồ hộ ta luôn.”



Hắc Ngữ đột nhiên nhanh trí đề nghị. Mỗi lần nàng đi mua đồ đều xách nhiều, nặng chết, lần này có người giúp đỡ hẳn là sẽ nhanh hơn rất nhiều.



Gì cơ ? Ta ?”



Nguyệt Hi khó hiểu chỉ chỉ ngón tay vào mình.



Được rồi, Cứ quyết định như vậy. Đi thôi nào.”



Hắc Ngữ không đợi cho Nguyệt Hi cự tuyệt, kéo tay nàng lôi xuống gara ở tầng dưới.



Nhưng mà…..nhưng mà……….”



Nguyệt Hi định nói là nàng cũng không thích đi ta ngoài, nhưng không còn cách nào khác bị Hắc Ngữ kéo đi.


Nguyệt Hi ngồi trong chiếc xe hơi tả tơi của Hắc Ngữ, lớp sơn bên ngoài xe bị bay màu gần hết, bên trong ngoài hai ghế trước thì tất cả đều trống trơn.


Nguyệt Hi nuốt nước miếng, hiếu kì hỏi:


Này, ngươi……muốn mua gì vậy ?” Cần phải đi xe hơi (cũ) thế này sao ?


À, Mua cái gì ư……”



Hắc Ngữ chăm chú nghĩ một hồi, mở miệng nói:


Khăn mặt, giấy vệ sinh, bông vệ sinh, xà phòng, sữa rửa mặt, đồ uống, đồ ăn vặt,….”


Chờ một chút, chờ một chút……..Ngươi một lần đi mua nhiều thứ như vậy ?”


Đúng a. Ta một lần đều là mua cho mấy tháng. Vì ta không muốn hơi một chút là phải ra ngoài mua.”


Nguyệt Hi không thể không nói Ngữ nàng là quái nhân. Làm cái quái gì mà giống như người Mỹ một lần mua cho mấy tháng vậy chứ.??

Bây giờ thì Nguyệt Hi hối hận khi đi cùng với Hắc Ngữ. Bởi vì mỗi món hàng trên kệ nàng đều lấy rất nhiều phần, mặc kệ cho ánh mắt của nhân viên thu ngân và người khác, đến nỗi Nguyệt Hi cũng ước ao.



Nhìn Hắc Ngữ bê từng thùng đồ vào xe, thảo nào cần lấy xe này đi mua. Phía sau xe chất đầy cả hàng.

Cuối cùng, giúp Hắc Ngữ bê mọi thứ lên nhà nàng, chỉ là toàn thân ê ẩm mệt không gì sánh được .

Chưa hết, Ngữ còn không có sắp xếp đồ lại, để đồ chất thành một đống ở góc nhà kia.



Hô ~ rốt cục cũng xong. Cảm tạ ngươi đã giúp ta. Đi tắm rửa được rồi, toàn than đều là mồ hôi a.”



Hắc Ngữ không kiêng kị, liền cởi quần áo trước mặt Nguyệt Hi [@_@]



Oa oa a…..Ngươi làm gì mà không vào phòng tắm cởi đồ !!”



Nguyệt Hi đỏ mặt quay mặt sang chỗ khác, phát hiện mặt mình đang phát nhiệt lên.



Hử ? Như vậy lắm phiền phức. Đang ở trong nhà của ta mà.”


Ngươi……Ta………”


Ây….xấu hổ cái gì chứ! Đều là nữ không phải sao.”



Hắc Ngữ một chút cũng không biết Nguyệt Hi e thẹn vì cái gì, nhưng nàng thật ra cũng còn ngượng ngùng, phóng như bay vào phòng tắm rửa mặt chải đầu một phen. [~o~]


Tắm rửa xong quả nhiên làm cho vô cùng khoan khoái, đến nỗi tự nhiên như ruồi là Hắc Ngữ, thân không mảnh vải đi ra, mà Nguyệt Hi sớm đoán trước mà xoay người đi kịp.



Ahh…….thật là thoải mái. Ngươi có muốn đi tắm không nha?”


Hắc Ngữ tò mò hỏi.

Nguyệt Hi lắc đầu:


Không cần.”

Qua một lúc, Nguyệt Hi lặng lẽ quay đầu lại, thấy Hắc Ngữ vẫn trống trơn, cơn nhiệt sóng đã lui xuống ban nãy lại bắt đầu nổi dậy.
Hắc Ngữ cũng chú ý thấy sự gượng gạo của Nguyệt Hi, trên người không mảnh vải mà đi tới hỏi Nguyệt Hi:


Này, ngươi rốt cục là xấu hổ cái gì a?”


A A !! Ngươi ………Ngươi đi mặc quần áo vào đi a!!”


Ồ.”


Hắc Ngữ bất đắc dĩ cúi xuống mò trong đống quần áo dưới đất, lấy một bộ y phục ra mặc.


Thật là. Không biết ngươi xấu hổ cái gì nữa. Được rồi, tóm lại ngươi tên gì?”


Hắc Ngữ đột nhiên nghĩ tới mình còn chưa biết tên của người mới giúp mình với đống hàng mới mua kia. 


Ta là Bạch Nguyệt Hi.”


A, ngươi họ Bạch à. Ta họ Hắc đó. Ta là Hắc Ngữ. Ha ha ha ~”



Lúc này, máy tính vang lên tiếng báo có mail mới. Hắc Ngữ buồn bực lê chân qua đó.

Là mail của khách hàng, họ rất hài lòng với chương trình của nàng, mong muốn nàng có thể tiếp tục hợp tác với họ và viết một chương trình mới.


Dẹp!! Hắn không biết là ta chỉ nhận đơn hàng của một người một lần mỗi tháng thôi sao!”


Hắc Ngữ bực mình gõ lạch cạch trên bàn phím.

Viết cho vị khách hàng mail “cảnh cáo”, nếu như không tuân thủ quy định của nàng, thì sau đó cũng đừng tìm đến nàng làm việc nữa, dứt khoát cho vào sổ đen.




Nguyệt Hi thấy Hắc Ngữ lúc nào cũng đeo tai nghe, dù không có nghe nhạc cũng đeo ở cổ, hiếu kì hỏi:


Ngươi thích nghe nhạc lắm a? Vì sao luôn đeo tai nghe vậy?”



Hử? À, cũng không có gì. Bởi vì đeo nó vào ta có cảm giác an toàn.”



Cảm giác an toàn ?




Đính đoong ~~”




Chuông cửa vang lên. Nhân viên giao hàng gọi to:


Hắc Ngữ tiểu thư, bưu kiện của người đây. Xin kí nhận a.”



Hắc Ngữ gục đầu xuống bàn. Ây, lại phải đi ra sao.



Này…..ngươi không ra nhận hàng sao ?”



Nguyệt Hi nhìn hướng cánh cửa, người giao hàng lại nhấn chuông lần nữa.



Ngươi ra lấy hộ ta là được rồi.” Hắc Ngữ mở miệng nói.



Hả? Ta đi ?” Nguyệt Hi ngày càng không hiểu nổi Hắc Ngữ.



Nhìn người ngoài cửa đang lo lắng đứng đợi, Hắc Ngữ thì đang nằm dài trên mặt đất nghe nhạc. Một chút ý định cử động hai chân đi ra lấy hàng cũng không có. Thở dài, nàng đành đi ra mở cửa, kí nhận cho Trạch nữ vậy.



Cầm lấy này.”



Nguyệt Hi quăng gói hàng tới trước mặt Hắc Ngữ.



Cảm tạ ngươi ~”



Nguyệt Hi tò mò hỏi:

Ngươi không đi ra ngoài làm sao mà kiếm tiền vậy?”


Lại có thể một lần đi mua sắm mà mua nhiều đồ thế chứ. Lúc đó cũng tốn không ít tiền nha.



À. Ta làm việc ở nhà mà.”


Ở nhà làm việc?? Ở nhà mà làm được việc gì chứ?”



Điều này làm cho Nguyệt Hi hết sức khó hiểu.



Hắc Ngữ ngồi dậy, quay màn hình vi tính trên bàn về hướng Nguyệt Hi, vừa đánh một chuỗi mã vừa nói:



Đây là công việc của ta. Thiết kế chương trình.”


Ngươi là lập trình viên. Kỹ sư tin học??”


Đúng vậy.”



Nguyệt Hi nghĩ Hắc Ngữ hẳn là người thâm tàng bất lộ*, quả thật không thể xem nhẹ .


Chương 3 - Tâm động
Khi Hắc Ngữ mệt nhoài chuẩn bị tiến nhập mộng đẹp lúc hừng đông thì, một hồi sau bị một tiếng nổ đột ngột làm giật mình tỉnh giấc. Lúc đó nàng còn tưởng rằng là địa chấn, đang muốn tìm chỗ trốn nhưng bình tĩnh một chút sau thì phát hiện là tiếng động nhà kế bên. Loáng thoáng nghe được cái gì mà “Đứa con chết tiệt”, “Ngươi đi chết….”. Tiếng chửi bới ngắt quãng, làm Hắc Ngữ khó chịu nhíu mày, rõ ràng là người một nhà tại sao lại vừa đánh vừa mắng như vậy ? Hơn nữa người bị đánh bị mắng có phải chăng là Nguyệt Hi?


Bởi vì bị làm phiền, không thể ngủ được, Hắc Ngữ lại chau mày vào máy tính tìm tin tức, nhưng tiếng va đập vào vách tường ồn quá Hắc Ngữ không chịu được, nàng phải đeo tai nghe vào.


Sau đó, nghe được bên đó có tiếng cửa mở cùng tiếng sập sửa rất mạnh đến nỗi Hắc Ngữ nghe được rất rõ ràng. Nàng lại hoài nghi kiến trúc sư có phải ăn bớt vật liệu xây dựng hay không mà mọi thanh âm nhà kế bên đều có thể nghe thấy, còn định ngày mai đi hỏi cho ra lẽ. Thế nhưng, hiện tại nàng đang lo lắng cho một người. Chính là không biết có phải Nguyệt Hi lại bị đuổi ra ?


Để cho không phải suy đoán lung tung, Hắc Ngữ mở tung cửa, quả nhiên thấy Nguyệt Hi ngồi chồm hổm khóc sướt mướt trên mặt đất.


Ngươi……………..”


Nguyệt Hi không nghĩ Hắc Ngữ sẽ đi ra, một thời ngây người ra quên cả lau nước mắt.


Vừa mở cửa, Hắc Ngữ liền cảm giác được ngay một cơn gió lạnh ào qua, lạnh chết người đi được. Thực sự là quá đáng!! Thế này còn đem con mình đuổi ra ngoài?? Hắc Ngữ vừa nghĩ vừa bực mình, liền lôi Nguyệt Hi vào phòng khách của mình.


Để Hi ngồi ở ghế sô pha, Hắc Ngữ vào trong lấy tấm chăn ra cho nàng, rồi đi pha một ly sữa nóng cho nàng ấm bụng.


Vì sao ?”


Nguyệt Hi không biết vì sao Hắc Ngữ đối tốt với mình như thế. Nói là giao tình thì cũng chỉ mới có hai ngày nhận thức, căn bản là chưa xưng được là bằng hữu của nhau, hơn nữa làm thế nào nàng ta biết mình bị đuổi ra khỏi nhà ?



Ta không quen nhìn thấy cảnh như vậy. Được chưa?” Hắc Ngữ mất hứng phun ra một câu nói.



A? Hình như cô ta tâm tình không tốt. Nguyệt Hi cúi đầu không nói chuyện, nàng không nghĩ tới mình được ngoại nhân cấp cho cảm giác ấm áp như thế này.



Hắc Ngữ buồn bực nhìn Nguyệt Hi:


Vì sao ? Vì sao người nhà ngươi đuổi ngươi ra vào lúc này ?”


“……………..”





Nguyệt Hi trầm tĩnh một lúc lâu mới chậm rãi nói:


Vì mẹ ta nghe người khác nói ta và ngươi có qua lại…….”



Hả? Ta? Hắc Ngữ khó hiểu nhìn Nguyệt Hi. Thế nào lại có liên quan đến mình vậy.



Bởi vì……mẹ ra rất tức giận nói là: bảo ta không nên cùng con mọt gạo cả ngày chỉ biết ở nhà lui tới, nó chỉ là………”



Nguyệt Hi nói đến đây thì dừng lại, lúc đó mẹ mắng rất khó nghe, nàng nghe thấy không đành lòng nên giãi bày cho Hắc Ngữ, lại bị mẹ cho rằng là đã học xấu, vừa đánh vừa mắng nàng, đem nàng đuổi ra ngoài cho suy ngẫm lại.




Chỉ là cái gì ? Nói cho hết đi !”



Hắc Ngữ ngạc nhiên không biết mẹ của nàng ta chửi mình đến mức nào.


Nguyệt Hi chật vật nói:


Là….là kẻ bại hoại của xã hội…”


Hừ. Quả nhiên là quan niệm ngu muội cố chấp.”


Mấy lời nhục mạ như này, nàng không biết đã nghe bao nhiêu lần, mấy người lớn tuổi quả nhiên là đều như nhau, một điểm sáng tạo cũng không có.


Ngươi……ngươi không tức giận ?”


Ta vì sao phải tức giận ? Ta lười mà đi so đo cùng những người đó. Như vậy cứ coi như không có gì xảy ra.”


Hắc Ngữ thấy trên mặt Nguyệt Hi có dấu tay rõ ràng, nhỏ giọng nói:


Rất đau sao…..” Vươn tay nhẹ nhàng chạm vào dấu tát đỏ ửng.


Không……không đau mà.”


Hắc Ngữ thấy Nguyệt Hi bởi vì nàng mà bị thương, chậm rãi nói:


Ngày hôm nay ngươi cứ ở lại đây. Nhà của ngươi chắc hẳn là đêm nay cũng không về được rồi, ngày mai ngươi về nhà sau đó cũng đừng có tới nhà ta nữa.”


Hơ?”


Hơ cái gì. Ta chỉ muốn tốt cho ngươi! Không thế thì ngươi sẽ bị đánh bị mắng nữa mất.”


Ở sâu trong thâm tâm, Hắc Ngữ không muốn nhìn thấy nàng bị thương.


Nguyệt Hi cúi đầu không nói lời nào. Đây là lần đầu tiên có người đối với nàng tốt như vậy, vì nàng mà lo nghĩ.


Thấy nước mắt Nguyệt Hi bắt đầu từng giọt từng giọt rơi xuống, Hắc Ngữ luống cuống tay chân, hoàn toàn không biết nên làm cái gì, thất thần nhìn nàng rơi lệ.


Ngươi……..ngươi đừng khóc nha. Được, được rồi. Ngươi muốn thì cứ tới đây lúc nào cũng được.”


Hắc Ngữ ngây ngô nghĩ rằng Nguyệt Hi khóc là vì mình bảo nàng đừng đến nhà mình.


Phốc ~ ha ha…Nguyệt Hi buồn cười nhìn nét mặt ‘ngu ngu’ của Hắc Ngữ.




Giờ, giờ là gì đây? Hắc Ngữ nhìn Nguyệt Hi một hồi khóc một hồi cười, hoàn toàn bị làm cho rối tinh rối mù.


Ngươi không sao chứ?”
Không có việc gì.”


Nguyệt Hi tươi cười ngọt ngào nhìn nàng, nụ cười đi thẳng đến nội tâm Hắc Ngữ.


Thiên a!! Hắc Ngữ tự nhiên có một loại xung động muốn kéo Nguyệt Hi ôm vào lòng, nhưng nhịn xuống, nàng không muốn làm Hi hoảng sợ.


A…..đã khuya rồi. Ngươi đi ngủ trên giường ta đi.”


Hắc Ngữ thấy ánh mắt mệt mỏi rã rời của Nguyệt Hi, nhớ tới bây giờ sắp hừng đông a! Mà hai nàng còn ngồi ở đây nói chuyện phiếm…


Ngươi không ngủ sao ?”


Nguyệt Hi tuy rằng biết Hắc Ngữ là người thâm tàng bất lộ, nhưng không đến mức thức đêm không cần ngủ chứ. 


Hắc Ngữ bất ngờ vì Nguyệt Hi hỏi mình như vậy.


Ta còn vài chương trình chưa làm xong….”


Nguyệt Hi díu mắt nhìn Hắc Ngữ, mất hứng nói:

Sinh hoạt của ngươi quả là không bình thường. Không cho phép ngươi làm nữa. Đi ngủ !!”


Thật là, một chút cũng không yêu quý sức khoẻ mình.


Ách..”


Bị thái độ cứng rắn đột nhiên của Nguyệt Hi trấn áp, nàng vội tắt máy tính.


Hắc Ngữ dẫn Nguyệt Hi theo vào căn phòng duy nhất có vách ngăn của mình, bên trong có chiếc giường thật lớn, lăn qua lăn lại cũng không sợ ngã xuống đất. Hẳn là được đặc biệt đặt làm.


Giường của ngươi….cũng lớn quá đi ?”
[cho dễ …*v*]
Vậy sao? Nằm êm lắm nha”


Hắc Ngữ không biết nhà của người khác thì thế nào, riêng nàng thì thích sinh hoạt thoải mái như thế, nhất là chỗ ngủ…


Ngươi thật là rất đặc biệt so với những người khác.”


Ngoại trừ những lời này, Nguyệt Hi tìm không được từ khác để hình dung về Hắc Ngữ.


Vậy a. Ta chỉ nghe người khác nói ta là quái thai. Ha hả …~”


Ngươi không bực mình sao ?”


Vì sao phải bực mình? Đó là người khác nói. Ta tuyệt đối không lưu ý người ta nói như thế nào. Dù thế nào thì ta hài lòng với cách sinh hoạt của ta là tốt rồi.”


Hắc Ngữ cười hì hì nói.


Nguyệt Hi nhìn Hắc Ngữ kiên cường như thế, ngẫm lại mình thì sao? Có đúng hay không cũng đến lúc nên đối mặt nghiêm túc với chuyện của mình.


Ừm……Nguyệt Hi à, ta chỉ có một cái gối đầu.”


Mặc dù chăn bông thì còn dư. Nhưng gối đầu thì chỉ có một, làm sao đây.


Nguyệt Hi thấy Hắc Ngữ phiền não, liền nghĩ buồn cười, lấy thứ khác kê lên gối là được rồi, cần phiền não như vậy sao?


Hắc Ngữ nghĩ mông lung một lúc rồi nói:


Gối đầu đưa cho ngươi vậy!”


A?! Không cần đâu. Ta tuỳ tiện lấy thức khác kê lên là được rồi.”


Nàng không nghĩ là Ngữ lại nhường cho mình.


Đừng ngại. Ta kén ngủ lắm, cho nên có hay không gối đầu cũng như nhau thôi.”


Hắc Ngữ nghĩ tới mỗi lần nàng tỉnh dậy đều là nằm dưới đất, không thì nửa thân trên giường nửa dưới đất. Gối đầu còn bị ném sang một bên. [ngủ xấu…=v=]


Thế nhưng……”


Ai nha. Đừng ý kiến nữa. Cứ như vậy đi.”


Hắc Ngữ liền ngã lên giường, đắp chăn bông ngủ ngay.


Thật là…..”


Nguyệt Hi cười cười nhìn Hắc Ngữ. Lúc này, nàng cảm giác đặc biệt ấm áp.
Chương 4 - Gia đình
Sáng sớm hôm sau, Nguyệt Hi cảm giác thân mình vô cùng nặng nề, chẳng lẽ là bị bóng đè? ! Mở to mắt nhìn, lại thấy khuôn mặt Hắc Ngữ xuất hiện ngay trước mắt mình. Kinh hãi vài giây, rất nhanh khôi phục lại trấn tĩnh, đây là lần đầu nàng nhìn Hắc Ngữ ở cự ly gần như vậy.


A ~ Đúng là tướng ngủ đặc biệt lạ nha!”


Thảo nào cần giường lớn như vậy, để phòng cho có ngủ lăn như thế nào cũng không rớt xuống sàn. 


Bịch !”


Ngay giây tiếp theo Hắc Ngữ đã phá tan ý nghĩ của Nguyệt Hi. Nàng không nói gì nhìn người kia dù đã ngã xuống sàn vẫn ngủ ngon lành, xem ra là nàng ta đã ngã quen rồi.


Nhẹ nhàng phủ chăn bông lên con người siêu ngốc khi ngủ kia, Nguyệt Hi dự định về nhà để đối mặt với tất cả chuyện đang diễn ra ở gia đình nàng.


Nguyệt Hi về đến nhà, không ngờ rằng lão ba không đi làm mà đang nghiêm túc ngồi trên ghế. Mẹ cũng không nhìn nàng, xem nàng như người xa lạ. Mà tỷ tỷ Bạch Nguyệt Ngưng thì vẻ mặt lộ vẻ xem kịch vui. Tất cả làm cho Nguyệt Hi có cảm giác không ổn.


Ba….Mẹ….”


Cho dù không được chào đón ở đây, Nguyệt Hi vẫn cất tiếng gọi.
Hừ!”
Bạch ba tức giận lật tờ báo ra xem, cảm giác như giây tiếp theo nàng sẽ bị xé vụn ra không bằng. Hơn nữa từ ánh mắt lão ba thấy được lửa giận hừng hực.


Lão mẹ thu dọn bữa sáng, trừng mắt Nguyệt Hi rồi mới đi vào bếp.


Ngươi nha Bạch Nguyệt Hi, ngươi rất hay đó! Mới một ngày đã dụ dỗ tên bại hoại ở kế bên!” 
Bạch Nguyệt Hưng trên mặt như viết “Ngươi xong đời rồi” nhìn Nguyệt Hi, thích thú vô cùng mà cười nhạo nàng.


Ngươi………”


Nguyệt Hi muốn phản bác, nhưng thường thường làm như vậy kết quả sẽ là bị đánh chửi lại..


Thế nào ? Dám làm không dám nhận ?”


Ta không có.”


Lại bị gán cho tội danh nàng không hề làm. Từ sự kiện ngoài ý muốn xảy ra lúc nhỏ kia, Nguyệt Ngưng thật giống như đem nàng làm món đồ chơi, luôn làm cho Nguyệt Hi rơi vào tình cảnh hung hiểm. Ở trường thì bị bạn bè Nguyệt Ngưng bắt nạt khi dễ, ở nhà thì chịu đủ dằn vặt tinh thần.



Nghe thấy Nguyệt Hi phủ nhận, Bạch lão ba nổi cơn thịnh nộ đập tờ báo xuống bàn, nóng giận nói:


Bạch Nguyệt Hi, ngươi còn dám nói ‘Không’ với ta ! Ta đã bảo ngươi không được giao thiệp với tên bại hoại kia, vậy mà ngươi còn vào nhà của hắn ! Ngươi có biết cho hàng xóm thấy vậy tức là chuyện mất mặt thế nào ?! Ngày hôm qua bảo ngươi đi thanh tỉnh lại đầu óc ngươi có tỉnh lại chưa ? Lại còn chạy qua nhà của nó qua đêm ! Thật sự là làm cho nhà ta mất mặt !”


Ba ba…….Hắc N……..nàng không có sai, nàng còn có việc làm…….A!!”


Nguyệt Hi khẩn thiết giải thích, nhưng Bạch lão ba căn bản là không muốn nghe nàng ‘viện cớ’, tức giận vung một cái tát rõ to, lực mạnh đến nỗi Nguyệt Hi khoé miệng rỉ máu.


Còn dám bênh vực nó !! Thật là muốn làm ta tức chết !”


Bạch Nguyệt Ngưng đi tới trước mặt Nguyệt Hi, cố ý đạp nàng một cước, thấy nàng ngã nhào xuống đất, hài lòng cười sung sướng.


Thế nào ? Rất uất ức ? Nếu như ngày đó ta không thấy ngươi cùng hắn đi mua đồ, ta còn không biết thì ra ngươi tâm cơ thâm như vậy, nhanh như thế đã dụ dỗ người khác.”


Người kia lại còn là một đứa ăn mặc tuỳ tiện, ai mà muốn ở cùng một chỗ với loại người này.


Tỷ………”


Câm !! Đừng gọi ta ! Ta không có muội muội là ngươi”



Nguyệt Ngưng liếc mắt nhìn Nguyệt Hi, từ nhỏ nàng đã đem mối giận dữ kia trút lên chính muội muội của mình.


Thật là !! Không biết ngươi sinh ra làm cái gì ?”
Bạch lão mẹ tức giận nhìn Nguyệt Hi.


Nguyệt Hi mặc cho hai vị đại gia quở trách, trong long vô cùng uất ức. Chuyện đó, chuyện đó cũng không phải do nàng cố ý. Sao tất cả đều mắng đều chửi, còn đánh nàng. Thậm chí còn nói nàng là đại hoạ.


Rầm !!”


Cửa nhà họ Bạch bị người dùng lực phá mở. Hắc Ngữ tức giận nhìn Nguyệt Hi đang oan ức khóc.


Này này. Ngươi là ai ? Không được tuỳ tiện xông vào nhà người khác chứ ??”


Hắc Ngữ không để ý tới ánh mắt mấy người đó, nhìn Nguyệt Hi hỏi:


Ngươi không sao chứ ?”


Đang ngủ thì giật mình tỉnh giấc, Hắc Ngữ thấy mình được đắp chăn bông còn căn nhà thì vắng bong một người, biết là Nguyệt Hi đã trở về nhà. Nhưng chẳng bao lâu lại nghe thấy sát vách tiếng tranh cãi ầm ĩ, cực kì lo lắng cho Nguyệt Hi – Hắc Ngữ do dự không biết có nên qua đó hay không, cuối cùng nàng lo lắng đến xông vào nhà họ Bạch.


Hắc, Hắc Ngữ ?”


Nguyệt Hi không nghĩ tới lại thấy Hắc Ngữ ở đây.


Hắc? Bạch lão ba nghe thấy liền biết là ai:


Ngươi dựa vào cái gì đi vào nhà của ta ? Kẻ cặn bã như ngươi cút ra cho ta. Cút !”


Hừ. Không cần ngươi nói. Ta cũng chả muốn đặt chân vào đây.”


Nếu không vì lo lắng cho Nguyệt Hi, ta tài nào bước đến đây.


Hừm. Không nghĩ tới nhanh như vậy ngươi đã nhận được giúp đỡ của nó! Ngươi thích nó lắm a?”


Bạch Nguyệt Ngưng bỏ dầu vô lửa nói.


Cái gì? Ngươi ái thượng nữ nhân? Ngươi không muốn sống !!”


Bạch lão be nghe Nguyệt Ngưng nói, tức giận muốn lại gần đánh Nguyệt Hi.


Chát !”


Hắc Ngữ tức giận nhìn Bạch lão ba, chụp tay hắn bỏ xuống, khó chịu nói:


Tuy rằng ngươi là bậc bề trên, ta kính trọng ngươi, thế nhưng ngươi cũng dừng dùng vũ lực đi ! Đây là chuyện của ta và Nguyệt Hi. Ngươi không cần phải xen vào!”


Hừ. Nhìn mà xem. Ngươi chẳng qua là một tên bại hoại. Cút ra ngoài cho ta. Ngươi bước vào nhà ta làm cho chúng ta ngại bẩn a !!”


Không sai. Nhanh lên đi ra ngoài cho ta. Còn ngươi Bạch Nguyệt Hi, cũng cút ra đi.!”


Bạch lão mẹ cũng tức giận đạp Nguyệt Hi một cước. 


Không nên động tay động chân !”


Hắc Ngữ trừng mắt Bạch lão mẹ. Rõ ràng đều là hai người con gái. Một người thì dang tay che chở, người còn lại vừa đánh vừa mắng, kiểu đối xử khác biệt một trời một vực này làm Hắc Ngữ bất đắc dĩ lắc đầu.


Ô…ô…….”


Nguyệt Hi không nghĩ người nhà lại vô tình như thế, sống hai chục năm nhưng không cách nào nhận được cảm thông, mặc kệ nàng làm cái gì cũng là sai.


Hắc Ngữ đỡ Nguyệt Hi đang quỳ dưới đất, mắt lạnh tăm lướt qua mấy người nhà nàng, dỗ dành dìu nàng ra khỏi chốn này.


Đừng, đừng khóc nữa……”


Hắc Ngữ đối với người khóc thì lúng túng, bởi vì nàng không biết nên dỗ dành như thế nào.


Vì sao……….vì sao bọn họ căm ghét ta như thế………”


Nguyệt Hi ghé vào trong lòng Hắc Ngữ, nắm chặt y phục của nàng.


Ngoại trừ đưa khăn giấy cho Nguyệt Hi, Hắc Ngữ chỉ có thể tuỳ cho Nguyệt Hi ôm nàng.


Một lúc sau, như là đã khóc mệt mỏi, Nguyệt Hi tựa vào trên vai Hắc Ngữ mà ngủ.


Ôi.….ta nên làm cái gì bây giờ..?
Chương 5 - Ở chung
Chân tay luống cuống, Hắc Ngữ cứng đờ không dám lộn xộn. Thật vất vả Nguyệt Hi mới bình tĩnh và ngủ được, sợ nếu đánh thức nàng thì lại nhớ tới chuyện buồn lòng ban nãy, bản thân Hắc Ngữ cũng lần đầu tiên trải qua tình huống lung túng thế này.


A ! Biết rồi. Hắc Ngữ cẩn thận rút ra điện thoại từ trong túi, nhấn số của một người.


Tỷ? Có chuyện gì a?”


Hắc Dong đang học trong lớp, len lén nghe điện thoại của tỷ tỷ.


Tiểu Dong…………ta nên làm cái gì a?”


Thanh âm Hắc Ngữ nho nhỏ hướng muội muội cầu cứu.


Một câu nói không đầu không đuôi khiến Hắc Dong như gặp phải mây mù, không biết đường nào mà trả lời.


Tỷ, ngươi nói cái gì vậy? Chuyện gì nên làm gì bây giờ?”


Vừa nói lừa lặng lẽ quan sát giáo viên. Thật là đúng lúc~! hiếm có dịp tỷ tỷ gọi. Đã bao lâu tỷ tỷ chưa liên lạc mình rồi.




Hắc Ngữ không biết nên nói như thế nào.


Hả? Ngươi muốn ta nói như thế nào a?”


Hắc Dong lập tức hiện mấy gạch đen trên trán, không biết làm sao nói:


Tỷ……….ngươi đem tình huống hiện tại của ngươi nói cho ta nghe là được. Còn nói sao nữa chứ? Ngươi không nói rõ ràng thì ta làm sao biết được chuyện gì?”




Không nghĩ tới tỷ tỷ chỉ số thông minh cao như vậy, mà mỗi lần nói đều vụng về không rõ ràng, thường khiến cho Tiểu Dong lo chết khiếp, nhưng hoá ra chuyện thường chỉ là nhỏ vặt mà thôi.


À ! Là như vầy. Hắc Ngữ đem chuyện tình của Nguyệt Hi nói một lần, sau đó lại kể chuyện xảy ra ngày hôm nay cho Hắc Dong, Hắc Ngữ nói rõ ràng cho muội muội hết thấy chuyện của mấy ngày qua.


Hắc Dong thầm nghĩ tỷ tỷ của mình phát rồ rồi. Mình bảo kể lại tình huống hiện tại, thế mà đem từ đầu đến cuối kể hết, tuy rằng đúng là kể chi tiết thật! Đến nỗi làm cho nàng có cảm tưởng mình cũng quen biết cô gái tên Nguyệt Hi kia. Tuy rằng ở khía cạnh này tỷ mình có chút hack não, nhưng Hắc Dong vẫn rất sùng bái tỷ tỷ.


Chỉ là cô ấy ngủ trên vai ngươi thôi mà. Tỷ bất lực vậy.


Tỷ, ngươi ôm nàng vào giường ngủ là ổn thôi.”


Ai ~ chuyện đơn giản như vậy mà cũng cần đi hỏi. Thật bái phục tỷ.~


Hả? Sẽ không làm thức nàng chứ?”
Hắc Ngữ chỉ sợ làm tỉnh giấc Nguyệt Hi.


Tỷ ! Cũng không phải là ngươi phải bế nàng lên ba tầng lầu đâu! Đi vào phòng ngủ của ngươi thôi! Chỉ đơn giản như vậy. Đi đi !”


Cứ như vậy ?” Hắc Ngữ hỏi lại.
Không sai, là cứ như vậy ~” Hắc Dong khẳng định lại.
Ừm. Chào muội !” Nói xong liền cúp máy điện thoại.


Hắc Dong không nói gì chỉ nhìn di động đang kêu tít tít. Gọi mình chỉ vì chuyện này? Cái gì mà nhà kế bên? Xem ra hôm nay nàng nên ghé nhà tỷ kiểm tra là được rồi.


Dù dự định vốn như vậy, nhưng tới lúc cần hành động thì mọi kế hoạch đặt ra đều đổ bể.


Nguyệt Hi tỉnh lại phát hiện mình đang ở trong phòng của Hắc Ngữ. Nhớ tới chuyện xảy ra ở nhà hôm nay, sắc mặt nàng vô cùng ảm đạm. Xuống giường, Nguyệt Hi nhẹ nhàng mở cửa phòng, thấy Hắc Ngữ đang ở bàn máy tính gõ lạch cạch liên tục, không biết là đang làm gì.


Nghe thấy tiếng mở cửa, Hắc Ngữ quay đầu lại, cùng Nguyệt Hi bốn mắt nhìn nhau, lo lắng hỏi:


Ngươi…….không sao rồi chứ?”
Ừ…”
À……ngươi có muốn ăn một chút gì không ?”
Không cần, ta không đói bụng.”
À….”


Hắc Ngữ cứ nhìn Nguyệt Hi như vậy, hoàn toàn không biết nên nói gì với nàng. 


Tiêu rồi ! Đã lâu rồi mới cùng người khác ở chung một phòng, hiện tại cần phải nói cái gì đây ? Hay là có điều gì không nên nói ? Hắc Ngữ phiền não nhíu mày, đã không biết bao lâu chỉ ở một mình cùng với máy tính, bây giờ có thêm sự hiện diện của một cô gái mà làm tất cả đều xáo trộn. 


A…..lên mạng tra thông tin là được rồi! Ngực nghĩ vậy, Hắc Ngữ bắt đầu chăm chú vào màn hình vi tính.


Ồ ! Hoá ra lúc này là làm như này. Hắc Ngữ bỗng nhiên hiểu ra.


Nguyệt Hi…….”


Ừm?”


Hắc Ngữ đầu tiên là đứng thẳng nghiêm chỉnh, nhưng giây tiếp theo đã nhảy lên lung ta lung tung, dù tay chân gượng gạo, thân thể cứng ngắc, trông thấy cực kì khôi hài.


Đoán đoán xem ta đang làm trò gì ?”


Vừa nói xong thì Hắc Ngữ liền hối hận, bởi vì Nguyệt Hi một cái mỉm cười cũng không lộ ra.


Toi !! Ta bị lừa sao ? Hay là công lực pha trò của ta quá yếu ? Bế tắc, Hắc Ngữ ‘ngoan ngoãn’ khom lưng chào, rồi trở về bàn máy tính.


Cậu ta….cậu ta đang làm cái gì vậy ? Nguyệt Hi vẻ mặt khó hiểu nhìn Hắc Ngữ.


Hắc hắc ! Thì ra là còn kể chuyện cười ! Được, cái này dùng hay.


E hèm ! Nguyệt Hi…Ta sẽ kể một truyện cười cho ngươi.”


Hắc Ngữ tra tư liệu trên máy xong liền tới trước mặt Nguyệt Hi, đem truyện vừa đọc hí hửng kể.


Nghe nha…! Có một người tên là Tố Tiểu Thái. Hắn đi trên đường, đi tới đi tới rồi bị người ‘bưng’ đi.!!”


[nguyên văn: “Hữu nhất cá nhân đích danh tử khiếu tố tiểu thái, tha tẩu tại lộ thượng tẩu trứ tẩu trứ tựu bị đoan tẩu liễu!” editor ta hiểu là: thái là đồ ăn, câu này có vẻ chơi chữ. ] 
Nguyệt Hi mặt không biểu tình nhìn Hắc Ngữ.


Ha? Không có tác dụng? Thảm rồi thảm rồi! Hắc Ngữ lần thứ hai quay vào màn hình vi tính, trong lòng liên tục chửi bới: Đáng ghét. Bí quyết ‘Hai mươi chiêu chọc cười người’, quả nhiên là xài không được nha!


Phụt! Ha ha ha ha ~….”


Hiểu ra Hắc Ngữ đang cố gắng làm gì, Nguyệt Hi bật cười, buồn phiền trong lòng cũng theo tiếng cười đi mất, cười dáng dấp khôi hài của Hắc Ngữ.


Ngươi………ngươi cười rồi?”


Hắc Ngữ cũng cười khúc khích theo Nguyệt Hi.


Nguyệt Hi nhìn Hắc Ngữ nói:


Thì ra ngươi là chọc ta cười à? Ta còn tưởng rẳng ngươi đến giờ phát bệnh rồi chứ!”


Bởi nàng không nghĩ là Hắc Ngữ sẽ vì để nàng cười, tự đi làm bản thân thành trò khôi hài mà cũng không biết.


Hắc hắc ~ Ta còn tường rằng không có tác dụng chứ !”


Nguy hiểm thật. Cuối cùng nàng ta cũng nở nụ cười.


Ngươi đó! Lần sau không được tìm mấy chuyện quái đản như vậy.”


Biết rồi!”


Đính đoong đính đoong ~”


Chuông cửa bị người vội vã nhấn liên tục.


Người nào? Thế nào mà ồn vậy…..”


Hắc Ngữ hơi tức giận mở cửa, nhưng thấy bên ngoài không có một thân ảnh ai, mà có một đống vali nằm trước cửa.


Hơ! Ta không mua hàng gì cả. Những….những thứ này là sao đây?


Đây là……”


Nguyệt Hi run run người, mở cái vali ra. Quả nhiên! Bên trong là đồ đạc của nàng. Bọn họ liền như vậy đã đuổi nàng đi sao? Vô tình như vậy……


Hắc Ngữ nhìn Nguyệt Hi, hơi cau mày, rồi bắt đầu đem mấy cái vali chuyển vào trong nhà.


Hắc Ngữ !! Ngươi đang làm cái gì ?”
Nguyệt Hi nhìn Hắc Ngữ đột nhiên ngồi xuống nâng một cái vali lên.


Hả. Ta dọn đồ a.”


Không phải. Ngươi vì sao dọn đồ của ta vào đây?”


Mình đã làm cho nàng ta phiền toái nhiều như vậy giờ lại……
Hắc Ngữ ngừng một chút, tò mò hỏi:


Ngươi có chỗ ở nào khác không ?”
Không có.”
Vậy còn gì để nói nữa. Đó là lí do ngươi đến đây ở cùng ta chứ sao.”


Hắc Ngữ phóng khoáng nói. 
Gì chứ ?? Như vậy, có phiền ngươi không …. ?”
Lại gây phiền phức cho cậu ta rồi.
Không sao mà.”
Nhưng, thế nhưng………..”
Ầy, ta có thể chuyển đống vali này mà, đừng nói nữa, ta sẽ đem đồ vào nhanh thôi.”


Hắc Ngữ cắt đứt lời Nguyệt Hi, thoáng cái đã đem gần mười cái vali vào nhà, bắt đầu cuộc sống chung của hai người. 
Chương 6 - Quá khứ
Ban đầu Hắc Ngữ nghĩ rằng mình cần một khoảng thời gian để thích ứng có hơn một người trong nhà, không hề nghĩ rằng chỉ một ngày đêm đã quen. Mỗi ngày theo thói quen đều tỉnh dậy trên sàn, khác ở chỗ trên người lại có chăn đắp; rửa mặt chải đầu xong, trên bàn máy tính luôn để một phần bữa sang. Dù cho vừa đeo tai nghe vừa làm việc, cũng quen có người đi lại trong phòng. Chẳng biết vì sao, trong ngực có một loại cảm giác ấm áp.


Hắc Ngữ ! Đừng bừa bộn rác và đồ dùng ra như thế….”


Nguyệt Hi vốn đang ngồi ghế sô pha xem TV, không nghĩ tới vừa quay qua đã thấy Hắc Ngữ làm bàn vi tính lộn xộn thế.


Không có a! Ta đều đặt ở trên bàn mà!”


Hắc Ngữ hùng hồn nói.


Ngươi nha! Vậy sọt rác kế bên dùng để làm chi?”.


Thứ gì cũng để trên bàn, rác vụn cũng để ở đó.


Hắc Ngữ nhìn qua sọt rác hầu như không dùng nọ, nói:


Ta cũng không biết nha. Để trang trí chứ sao.”


Nghiêm túc một chút đi.”


Được rồi!”
--
Hắc Ngữ cẩn thận nhìn thoáng qua Nguyệt Hi, nội tâm liên tục đấu tranh có nên hỏi không, nhưng chuyện này là việc nhà của nàng, có phải là nhiều chuyện quá không ? Dù vậy cũng không kiềm chế được sự hiếu kì.


“………Có chuyện……..Nguyệt Hi à……….”


Hắc Ngữ nhìn Nguyệt Hi, ấp a ấp úng nói.


Làm sao vậy?”


Kỳ quái, Hắc Ngữ lạ lạ sao vậy. Muốn nói thì nói, sao còn chần chừ gì đó.


Ngươi…….ngươi cùng gia đình ngươi suy cho cùng đã xảy ra chuyện gì?”


Vì sao một gia đình êm đẹp lại biến thành như vậy? Ngay cả con gái mình cũng có thể vứt bỏ.


Nguyệt Hi trầm mặc. Nhìn Hắc Ngữ thấp giọng hỏi:


Ngươi thật sự muốn biết?”


Ừ.” Hắc Ngữ gật đầu.






---






Vài chục năm trước






Lúc đó, nhà họ Bạch mỗi ngày đều là cười thoải mái. Trong nhà có ba ba, mẹ, ca ca, tỷ tỷ và Nguyệt Hi. Ca ca vô cùng thông minh, dường như là thừa hưởng trí tuệ của ba. Năm đó ca mới mười tuổi nhưng hiểu biết đã nhiều, làm cho Nguyệt Hi rất kính nể, mỗi ngày đều thích cùng ca ca ra ngoài chơi đùa.


Ca ca….ngươi muốn đi đâu?”


Nguyệt Hi nhỏ bé chạy một đoạn mặt đã đỏ hồng.


À? Ca ca muốn đi thư viện tìm tài liệu. Nguyệt Hi ngoan ngoãn ở nhà chờ ca ca về đi!”


Ca ca ôm lấy em gái bé bỏng, cố ý nhéo nhéo má phúng phính của nàng.


Nguyệt Hi vừa nghe thấy ca ca định đi ra ngoài, lập tức vui vẻ kêu:


Ta cũng muốn đi ta cũng muốn đi! Muốn cùng ca ca đi!”


Nguyệt Hi!! Làm sao mà quấy rối ca ca vậy! Tránh ca ca ra nhanh lên!”
Bạch mẹ tại phòng bếp bận bịu làm xong, thì thấy Nguyệt Hi quấn quýt bên ca ca đòi đi ra ngoài cùng.


Nguyệt Hi giận dỗi chu môi nhỏ, nhìn ca ca nói:


Không biết đâu! Người ta cũng muốn đi!”
Ngươi nha!”


Ca ca buồn cười nhìn Nguyệt Hi, ngồi xuống cùng nàng nói:


Nguyệt Hi, ngươi biết ca ca thích nhất là trẻ ngoan. Trẻ ngoan phải nghe lời mẹ nói, ngươi bây giờ vậy là không ngoan nha. Nếu vậy ca ca cũng sẽ ghét Nguyệt Hi đó.!”


Ô ô ~ Ca ca đừng đáng ghét Nguyệt Hi! Nguyệt Hi sẽ rất ngoan mà!”.


Nguyệt Hi vừa nghe ca nói, suýt chút nữa là rơi nước mắt.


Ca ca xoa xoa đầu nàng:


Tốt lắm. Ngươi xem, bây giờ ngươi rất nghe lời, ngoan ngoãn ở nhà chờ ca ca trở về.”


Dạ.!”


Tới cuối tuần, cả nhà củng ra ngoài đi ăn.


Oa! Nhà hàng thật lớn!”
Nguyệt Hi vui sướng la to.


Nguyệt Hi, cẩn thận một chút!”


Ca ca trông chừng Nguyệt Hi có thể hay không đi vấp vào vật gì.




Bạch mẹ nhìn ca ca chú ý săn sóc Nguyệt Hi, cười ha ha nói:
Ông xem, Tiểu Đức rất giống ông hồi nhỏ này. Một người mạnh mẽ thích chăm sóc người khác.”
Đó là bởi vì hưởng di truyền từ ta a!”


Bạch ba kiêu ngạo nhìn con trai. Cho dù là môn học gì, thể thao cũng thế, Tiểu Đức đều tinh thông. Tương lai nhất định là nhân tài siêu việt! Trò giỏi hơn thầy, hơn vạn người!


Sau khi ăn xong, cả nhà cùng nhau đi bộ về, dọc theo đường đi cười vui vẻ. Lại không ngờ rằng một gã say rượu lái xe, mất tay lái lao lên vỉa hè. Người đi bộ trên đường đều mau chóng né ra, gia đình họ Bạch cũng nhanh tránh sang một bên, nhưng không phát hiện Nguyệt Hi còn đang vui đùa, trước mắt thấy xe sắp đụng vào Nguyệt Hi…




Nguyệt Hi!!”


Ca ca khẩn thiết hô to, nhào tới đẩy muội muội ra, bản thân mình bị xe đụng vào văng lên, bay ra xa một quãng.


Tiểu Đức!!”




Bạch ba Bạch mẹ kinh hoảng hô to. Không quan tâm đến Nguyệt Hi còn đứng ngây người ở một bên. Tiến lên nhìn Tiểu Đức nằm trên vũng máu, thống khổ quỳ xuống.


Xe cứu thương tuy rằng đến nhanh, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều hơn nữa lực va chạm mạnh, cuối cùng thông báo không có cách cứu chữa.


Từ đó nhà họ Bạch lâm vào khổ đau, vốn là gia đình êm ấm cứ như thế đã bị nghiền nát.


Mà Nguyệt Hi đương nhiên lại thành đối tượng trút giận. Người nhà mỗi người đều đối nàng không có cảm thông, tức giận đối nàng mắng: vì sao người mất không phải nàng. Bảo nàng đền lại sinh mạng cho Tiểu Đức. Cũng xem Nguyệt Hi như là không khí, có chuyện gì tức giận thì đều trút lên đầu nàng.




---


Thì ra……ngươi còn có một ca ca……”


Đúng vậy. Đã từng có……một người ca ca ta thích nhất…”


Nhắc đến quá khứ, Nguyệt Hi cũng không kìm được nước mắt nữa, từng giọt lệ lại rơi. Ngay lúc đó nàng không hề hay biết vừa xảy ra chuyện gì, chỉ biết ca ca sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa. Lại phải chịu ánh mắt thù hận của người nhà.




Thấy Hắc Ngữ đang chìm sâu vào suy nghĩ. Nguyệt Hi mỉm cười nói:




Không có việc gì. Ta cũng đã nghĩ thông suốt.”


Đúng vậy. Tất cả ta đã chịu quen rồi. 


Thế nhưng…….Vết thương ở nội tâm ngươi có thể khép lại chứ?” Bề ngoài giả vờ kiên cường, nhưng nội tâm chắc vô cùng yếu đuối…


Ta……………”




Nguyệt Hi không sao phản bác lại lời nói của Hắc Ngữ.
Chương 7 - Đến thăm
Từ khi biết quá khứ của Nguyệt Hi, Hắc Ngữ đối với nàng càng thêm yêu thương. Ánh mắt thường di chuyển theo Nguyệt Hi, tâm trí toàn nghĩ về nàng, hại nàng thường xuyên quên rằng mình còn đang lập trình. Mỗi khi tới tình trạng ‘nguy cấp’ vì làm việc mà bị phân tâm, nàng cố gắng tập trung lại, không thì uy tín bao nhiêu lâu xây dựng với khách hàng bị tan biến mất.



Nguyệt Hi cũng chú ý tới sự kỳ quặc của Hắc Ngữ. Thường thường nhìn mình đờ ra, lúc đầu còn tưởng nàng muốn nói gì với mình, nhưng nàng lại bừng tỉnh.


Hắc Ngữ, ngươi không sao chứ?”


Ngày hôm nay lại như thế rồi, Hắc Ngữ không biết đã đờ ra bao lâu, chẳng lẽ là bị bệnh rồi?



Hả? À……Không, không có việc gì!”



Lại thế nữa rồi! Làm sao vậy nhỉ? Không nên, không nên. Hành động cử động như vậy thất quá lộ liễu, phải kiềm chế, phải kiềm chế….



Thấy Hắc Ngữ hình như thực sự không sao, Nguyệt Hi cũng không có để ý hơn nữa, bằng không thì nàng sẽ thấy ánh mắt thâm tình kia nhìn nàng chằm chằm.



Không được ! Ta phải tập trung. Ta phải chăm chỉ ! Hắc Ngữ ép buộc mình phải chuyên tâm vào số liệu trên máy tính, hôm nay lại có một đơn hàng khó của khách hàng, thật là chỉ làm tình cảnh của nàng thêm phức tạp.



Nguyệt Hi nhìn Hắc Ngữ lại bắt đầu vùi vào công việc lu bù, nên cũng không quấy rối nàng. Nhưng nhìn thấy trên bàn một lớp bụi bặm, rác linh tinh chồng chất thực sự cũng không biết nói sao nữa. Nàng ta có công phu gây bẩn quả là hạng nhất. Nguyệt Hi vừa mới lau dọn không lâu đã thành bẩn như thế.



Biết Hắc Ngữ lúc chăm chú làm việc thì không để ý tới chuyện xung quanh, thừa cơ hội này giúp nàng dọn dẹp một chút vậy! Cầm khăn lau và thùng rác, đem đống rác vụn này đều quét dọn sạch, thoả mãn nhìn mặt bàn trở nên sạch sẽ sang bóng.



Đính đoong ! Đính đoong!”


Lúc này chuông cửa vang lên. Nguyệt Hi nhìn qua Hắc Ngữ, biết bây giờ nàng đang vào cõi riêng, đành phải giúp nàng ra mở cửa.



Ngươi là?”



Nguyệt Hi vốn tưởng rằng là nhân viên giao hàng. Không thể không nói là Hắc Ngữ rất rất thích mua hàng như thế này, cho nên thường nghe chuông cửa là nghĩ tới người giao hàng lại đến. Nhưng trước mắt bây giờ là một thiếu nữ nhỏ nhắn khả ái.



Xin chào! Ngươi hẳn là Bạch Nguyệt Hi nhỉ !”


Thiếu nữ cười cười tự nhiên đi vào.


Hơ? Sao cô nhóc biết tên mình?


Ta là…..Xin hỏi ngươi là?”


Ta tự giới thiệu một chút ! Ta là Hắc Dong, là muội muội của Hắc Ngữ!”


Muội muội ?!”


Hắc Ngữ lại có một muội muội khả ái như thế này a…


Hắc Dong vừa vào cửa thì thấy tỷ tỷ lại đang gấp gáp viết mã chương trình. Thật đúng là may mắn khi tỷ để Nguyệt Hi ở cùng, không thôi thì nàng phải đứng ở cửa chờ cả tiếng đồng hồ mới có người ra mở.



Hô ~~ thật sự là mệt chết đi được…. !”


Hắc Dong thoải mái nằm ở ghế sô pha. Từ xa tới đây thật đúng là mệt người. Ngồi trên xe mất vài tiếng cơ mà.


Nguyệt Hi quan sát Hắc Dong, tò mò hỏi:


Ừm...Ngươi hẳn là học sinh? Trốn học là không tốt đâu.”


Hả ?”


Hắc Dong suýt chút nữa thì té từ trên ghế xuống.


Ngươi nói cái gì? Ngày hôm nay là chủ nhật nha!”


Trời ạ. Chẳng lẽ nàng ta cũng bị tỷ tỷ mình đồng hoá rồi ?


A? Thật vậy sao?”


Nguyệt Hi không khỏi xấu hổ đỏ mặt, xem ra ngày tháng nàng cũng đã quên. [>_<]


Hắc Dong cười cười nghĩ: có vẻ nàng ta và tỷ tỷ đúng là xứng đôi. Không biết tỷ tỷ lần này là có ý tứ…?


Ngươi không cần phải ngại ngùng làm gì. Ta đã sớm quen với kiểu cách của tỷ tỷ a! Thường thường làm một chương trình có thể vài ngày liên tục không ngủ, ta thấy nàng có đọc sách cũng không chăm chú bằng như thế ! Ha ha ~”


Hắc Dong không khách khí mà nói xấu tỷ tỷ của mình.


Những lời Hắc Dong nói Nguyệt Hi cũng đã biết qua, bởi vì có mấy lần đã thấy Hắc Ngữ cắm cọc ở máy tính mấy ngày liền.


Thế nhưng ta còn càng bội phục nàng. Mã chương trình phức tạp như thế tỷ vẫn có thể làm được, lại còn giúp người khác lập trình mà kiếm được tiền.” Nguyệt Hi Ngẫm lại mình, cái gì cũng không biết. 


Đúng vậy. Ai bảo tỷ là thiên tài vi tính chứ !”


Hắc Dong cười tươi đáp lại.


Hai người, ngươi một lời ta một câu, bắt đầu trò chuyện quên thời gian, thấm thoát một tiếng đồng hồ cũng trôi qua mà các nàng cũng coi nhau là bạn bè.



Hô ~~ cuối cùng đã xong ~!”



Hắc Ngữ mệt mỏi nằm dài xuống sàn. Chương trình này thật đúng là phiền phức, khiến cho nàng đau đầu hoa mắt, chỉ cần phân tâm một chút cũng rất dễ làm lỗi, hại nàng phải chỉnh lại vài chỗ.


Theo thói quen, Hắc Ngữ hướng về phía sô pha nhìn Nguyệt Hi tuy nhiên lại thấy một người không ngờ tới.


Tiểu Dong ?! Ngươi thế nào lại tới đây? Không phải đi học sao?”


Giật mình nhìn Tiểu Dong, lẽ nào muội học xấu? Giờ biết trốn học à?


Hắc Dong từ sớm đã đoán được Hắc Ngữ sẽ hỏi mình cái gì, theo thói quen trả lời:


Tỷ ! Hôm nay là chủ nhật !” 


À! Ngày nghỉ. Thì ra là vậy.”


Hắc Ngữ ngơ ngác nhìn Hắc Dong, lại nhìn màn hình máy tính một hồi lâu rồi bỗng nhiên tỉnh ra.


Hắc Dong quay sang Nguyệt Hi nháy mắt, ám chỉ Hắc Ngữ vẫn là người như vậy.


Hắc Ngữ thắc mắc hỏi:


Tiểu Dong, ngươi tới tìm ta có chuyện gì vậy?” Dù sao cũng không chỉ tới uống trà chứ!


Hắc hắc ~ Ta tới xem Nguyệt Hi a~!”


Hả? Tìm ta??”



Nguyệt Hi nghi hoặc nhìn Hắc Dong, mình có gì đặc biệt sao mà muốn kiếm mình. 



Xem Nguyệt Hi?”


Hắc Ngữ cũng rất thắc mắc.


Hắc Dong cười, liếc mắt qua Nguyệt Hi, đi tới nói bên tai Hắc Ngữ:


Hắc hắc ~, tỷ tỷ, ngươi hẳn là thích nàng rồi phải không ? Ta tới giúp ngươi tìm hiểu nàng a !”


Cái gì ??”


Thấy mình la to quá, Hắc Ngữ vội nhỏ giọng hỏi:


Làm sao muội biết? Nó rõ ràng như vậy sao? Hơn nữa Tiểu Dong cũng mới đến hôm nay mà ?!”


Hắc hắc ~ Thì tất nhiên là ta lợi hại mà!”


Quả nhiên, tỷ tỷ thích Nguyệt Hi….Hơn nữa, đây là mối tình đầu nha. Thực làm mình chờ kì vọng.



Nguyệt Hi nhìn hai tỷ muội tránh qua một góc thì thầm to nhỏ với nhau cũng không đến quấy rầy. Lại không hề ngờ rằng hai người họ đang nói về mình! Nếu như biết được thì làm sao cho phép hai nàng làm càn như vậy.
Chương 8 - Sống chung
Hắc Ngữ vốn muốn Hắc Dong ở lại qua đêm rồi mới về, nhưng Hắc Dong kiên quyết phải đi, hơn nữa nàng không muốn làm phiền sinh hoạt của hai người , còn có một đống bài tập đang chờ nàng giải quyết. Hôm nay thật vất vả nàng mới tới nhà tỷ được, dù vậy thu hoạch cũng không ít, Hắc Dong thầm nghĩ : không biết tỷ tỷ sẽ theo đuổi Nguyệt Hi như thế nào.



Hắc Ngữ, muội muội ngươi sao nhất quyết không ở lại, khuya như vậy còn phải đi về à?.”


Hắc Ngữ yên tâm nói:



Không sao đâu, Hắc Dong nhìn vậy chứ mà là cao thủ karate a! Tụi bắt cóc cũng không phải đối thủ của nàng, có khi lại bị nàng ăn hiếp lại thảm hại ấy chứ!”



Sao? Tiểu Dong lợi hại như vậy?”



Thế nào mà hai tỷ muội này đều là cao thủ thâm tàng bất lộ!!


Đúng vậy! Muội ta còn là quán quân toàn quốc cơ!”



Lúc đó thi đấu rất hăng hái, kết quả chưa được vài hiệp Tiểu Dong đã giải quyết đối thủ dễ dàng, suôn sẻ đoạt chức quán quân. Sức khoẻ của nàng thật là kinh khủng !



A …..Mạnh như vậy ? Xem ra ta có thể an tâm.



Sau khi bận bịu hoàn thành công việc, bây giờ Hắc Ngữ mới được thả lỏng thân thể, nàng mệt mỏi rã rời, duỗi người ra. Chương trình này đúng là làm khó nàng, cũng hay nàng hoàn thành tốt. Giờ phải ngủ một giấc cho bõ mới được.



Hơ…~Nguyệt Hi, ta đi ngủ trước nha !”


Mí mắt sắp sụp xuống mất.


Gì? Sớm như vầy đi ngủ?”



Nguyệt Hi nhìn đồng hồ trên tường, hiện tại mới có tám giờ tối.



Ừ………ta mệt quá..”



Hắc Ngữ đã nhắm mắt lại, loạng choạng ngã lên giường, chưa được vài phút thì đã ngủ.



Không sợ bị cảm sao..Thật là.”


Nguyệt Hi làu bàu.


Nhìn Hắc Ngữ ngay cả chăn cũng không đắp, cứ như vậy nằm sấp ngủ trên giường, Nguyệt Hi không khỏi bật cười, nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho nàng. Nhìn quầng mắt đen của Ngữ, cảm thấy yêu thương thay, cẩn thận xoa xoa gương mặt nàng.



Ngủ ngon.”


---

Sáng hôm sau, Hắc Ngữ như mọi khi tỉnh dậy trên sàn. Cảm thấy tinh thần nàng vô cùng tốt, có vẻ sẽ làm được vài mã chương trình trong hôm nay. 


Nhìn Nguyệt Hi còn đang ngủ say trên giường, Hắc Ngữ ôn nhu đắp chăn lại cho nàng. Len lén hôn trộm lên má nàng một cái, xong lại tự xấu hổ chạy ra bàn vi tính, bắt đầu tập trung làm việc.



Nguyệt Hi vốn đã tỉnh ngủ trước, chỉ là muốn tiếp tục nằm trên giường, không hề ngờ rằng Hắc Ngữ lại lén hôn mình, lập tức khí nóng bốc lên mặt, xấu hổ chôn đầu vào gối, nhưng nội tâm lại thấy vui vẻ vô cùng.



Không được !! Bạch Nguyệt Hi, ngươi phải tỉnh táo lại! Bình tĩnh bình tĩnh…..Nguyệt Hi vỗ nhẹ mặt mình, thấy bình tâm rồi thì bước xuống giường.



Hắc Ngữ, hôm nay ngươi dậy sớm vậy?”


Như thường ngày thì nàng ta không ngủ tới trưa thì không rời giường.



Hắc Ngữ đang lúc suy nghĩ xem làm thế nào để làm đoạn mã này thì nghe thấy tiếng Nguyệt Hi gọi, cười trả lời:


Có thể là do đêm qua ngủ sớm. Ha hả ~ bây giờ thấy tinh thần thoải mái hơn nhiều ~”


Ngươi lại bận làm việc?”


Nguyệt Hi thấy trên màn hình là hàng chuỗi mã chương trình, thắc mắc hỏi.


Hắc Ngữ gật đầu.


Ừ. Mấy ngày nay việc hơi nhiều a.”


Ồ. Vậy ngươi tiếp tục đi.”


Ừm.”



Nói chuyện xong, Hắc Ngữ tiếp tục làm việc, Nguyệt Hi thì mở TV xem tin tức.



Hắc Ngữ nhanh chóng làm xong một đơn hàng được giao phó, liền hiếu kì nhìn sang Nguyệt Hi.



À……..Nguyệt Hi này! Ngươi cũng không muốn ra ngoài sao?”



Đột nhiên nhớ tới, từ khi ở chung với mình tới giờ Nguyệt Hi cũng không có đi ra ngoài, cùng lắm chỉ là đi mua đồ ăn sáng thôi. Nàng ta cũng không muốn đi ra sao. Đâu phải là trạch nữ như mình.



Nguyệt Hi nhỏ giọng nói:



Thật ra….thật ra ta không thích đi ra ngoài..”



Chính là ở nhà thì nàng có cảm giác an toàn.



Hả ? Vì sao ?” Thanh âm không khỏi có phần lớn tiếng.



A……..trước đây ta thường bị bắt nạt, nguyên nhân liên quan tới tỷ tỷ, cho dù là ở nhà hay đến trường, mọi người thấy ta xuất hiện là chửi bới, còn đánh……..”



Cái gì ?? Tỷ tỷ ngươi thật là hết sức quá đáng !! Có một ngày ta nhất định phải đi ‘dạy dỗ’ cô ta!”



Thật đáng hận ! Dám ăn hiếp Nguyệt Hi của ta ! Không muốn sống mà….À….Hả ? ! ‘Của ta’……. ‘của ta’……..?



Nguyệt Hi bối rối nhìn Hắc Ngữ tức giận xong thì có dáng điệu rất xấu hổ, thực là làm cho nàng khó hiểu. Nếu như biết Hắc Ngữ đang nghĩ gì, nhất định nàng cũng đỏ mặt mất. [= v =]



Khi biết Nguyệt Hi cũng không thích ra ngoài, Hắc Ngữ trong lòng có phần vui sướng. Bởi vì như thế này có nghĩa Nguyệt Hi mỗi ngày đều ở cùng mình không phải sao? Như vậy nàng cũng sẽ không đi thích người khác ! Ha ha ha ~~..



Lúc này điện thoại của Hắc Ngữ reo chuông, cầm lên trả lời.



A lô. Tiểu Dong tìm ta có việc gì?”



Hắc Ngữ vừa nói vừa lướt một trang web...



Tỷ, ngươi và Nguyệt Hi tiến triển sao rồi ?”


Hắc Dong cười xấu xa hỏi.



Này ! Ngươi đừng ở đó mà loạn tưởng. Chúng ta vẫn như vậy a!”



Gì chứ? Sao không đi ra ngoài chơi ấy. Vừa tốt cho bồi đắp cảm tình, nhân tiện theo đuổi nàng luôn a.”



Vì sao nhất định phải ra khỏi cửa? Hai chúng ta đều không thích đi ra ngoài nha!”



Hắc Ngữ không khỏi cười thầm, không ngờ nàng cũng như mình không thích đi ra, tuy rằng nguyên nhân thì không giống nhau.



Tỷ…..ngươi không nghĩ tới lúc quen Nguyệt Hi rồi, cũng hẹn hò ở nhà hả?”



Hai người như thế này quả là làm cho người khác há hốc mồm. Nếu như Nguyệt Hi cũng đồng ý như vậy,…thì hai người đúng là trời sinh một đôi.



Ồ? Ý kiến này không tồi nha !”



Hắc Ngữ cười cười tưởng tượng ra cảnh đó.



Dù sao thì nàng và Nguyệt Hi đều thích ở nhà, cứ hẹn hò ở ngay tại nhà cũng được mà. Như vậy có thể tránh phiền phức khi ra ngoài. Hì hì ! thật tốt biết mấy ~!



Tỷ ! Ta thực sự bái phục ngươi !”



Hắc Dong đành chịu, thở dài. Thật không biết tỷ theo đuổi Nguyệt Hi là tốt hay xấu nữa….



Được rồi! Không nói với ngươi nữa.”



Hắc Ngữ chợt thấy một món đồ rất hay trên mạng, cúp điện thoại, len lén nhìn sang hướng Nguyệt Hi, thấy nàng vẫn đang chú ý xem TV, nhanh chóng nhấn nút “Mua hàng”, điền thông tin vào. Bây giờ chỉ việc chờ món quà được giao tới là được. Nàng hí hửng cười trong lòng.
Chương 9 - Kì lạ
Nguyệt Hi phát hiện mấy ngày gần đây Hắc Ngữ đều cư xử thần bí, thỉnh thoảng đi ra cửa dòm ngó, giống như là đang chờ cái gì. Nhưng như vậy thì càng kì lạ hơn, vì mọi khi mua hàng nàng không quan tâm lúc nào thì nó tới, chỉ lo viết mã hay nghe nhạc, lúc nào cũng là mình mở cửa nhận hàng.



Hắc Ngữ, ngươi đang chờ cái gì à?”



Cuối cùng Nguyệt Hi thắc mắc đành hỏi.


Nhìn Hắc Ngữ cứ vài phút lại tới cửa nhìn ra, bảo người khác không để ý cũng khó. Hơn nữa nhìn nàng như có tật giật mình, lén la lén lút, lẽ nào nàng lại mua thứ gì quái dị sao?



Hả? A….ha ha ~ không có gì đâu!”



Hắc Ngữ nghe hỏi càng hoảng sợ, không nghĩ Nguyệt Hi nhạy cảm như thế [quá rõ ràng để mà không thấy thì có], như là bị nàng nhìn thấu rồi ấy.



Ờ. Vậy à.”


Nguyệt Hi tuy rằng không tin Hắc Ngữ lắm, nhưng thấy nàng không tiện nói, cũng không truy hỏi nữa.


Thấy Nguyệt Hi không hỏi gì thêm, Hắc Ngữ thở dài một hơi, rồi giả bộ chăm chú vào máy tính.



Đính đoong đính đoong ~”


Gần giữa trưa, chuông cửa vang lên, Nguyệt Hi đã quen định đứng dậy ra mở cửa, lại bị Hắc Ngữ chạy nhanh như gió phóng vượt qua, nên ngây người đứng đó nhìn nàng.


Nàng……từ lúc nào mà chủ động như vậy thế ?



Ta tới ta tới đây ~”


Hắc Ngữ nhanh chóng ra mở cửa, ngạc nhiên thấy là ông chú giao đồ ăn, lập tức hiện vạch đen trên trán.*
*Là vầy nè ~.~”


Ô. Hắc Ngữ cô nương hôm nay thật đúng là nhanh nha. Thế nào mà gọi cửa là ngươi ra mở ? Nguyệt Hi đâu ?”


Ông chú giao hàng cười ha ha hỏi, không ngờ hôm nay thấy Hắc Ngữ mở cửa a.


“…..Ài ~ ~…”


Hắc Ngữ không nói gì, thất vọng đem đồ ăn vào nhà.


Nguyệt Hi buồn cười nhìn gương mặt ủ rũ của Hắc Ngữ, càng thêm tò mò không biết thứ gì khiến nàng bận tâm như thế.



Rốt cục, không bao lâu sau chuông cửa lại reo, Hắc Ngữ lao ra nhận hàng, chỉ thấy nàng cầm cái hộp nhỏ trốn ở trong phòng, trên mặt tràn đầy dáng tươi cười. Hơn nữa nàng ngồi ở trong phòng đã lâu, thật không giống với thường ngày, nói nàng ngồi dính tại máy tính thì còn có thể tin.



Hồi lâu sau, thấy Hắc Ngữ ngượng ngùng đi tới trước mặt Nguyệt Hi, vẻ mặt vô cùng quái dị.


Nguyệt Hi ngẩng đầu hỏi: 


Làm sao vậy?”


Ngày hôm nay ngươi…..thật sự là kì quặc nha !.


A…..cái này……tặng cho ngươi!!”


Hắc Ngữ từ sau lưng đưa ra một cái hộp được gói tinh xảo, có chút run run đưa tới trước Nguyệt Hi.



Tặng ta? Vì sao?”


Nguyệt Hi không hiểu mô tê gì. Thế nào mà không có việc gì lại tặng quà cho mình.


Hắc Ngữ đem hộp nhỏ đặt lên tay Nguyệt Hi, rồi xấu hổ nói:


Ngày hôm nay……là sinh nhật của ngươi. Ta len lén đi tìm hiểu biết được.”


Tuy rằng nàng dùng cách không hợp pháp để biết…..


Tìm hiểu ? TÌm hiểu như thế nào? Ta chưa nói qua với nàng bao giờ mà.


Nhưng quan trọng với Nguyệt Hi không phải là chuyện này. Không biết đã bao lâu còn có người nhớ tới sinh nhật mình, lại còn tặng nàng quà, ngay cả nàng đều quên sinh nhật của mình. Nếu vừa rồi Hắc Ngữ không nói, nàng cũng quên hôm nay là sinh nhật mình.



Cảm ơn……….”


Nguyệt Hi cảm động viền mắt ngấn lệ. Trong lòng tràn ngập ấm áp.


Hắc hắc ~ mau mở ra xem đi. Hy vọng ngươi thích !”


Hắc Ngữ cười hì hì nói.


Lúc đó ở trên mạng thấy món đồ này, lập tức liền nghĩ tới Nguyệt Hi, thứ này thật sự rất hợp với nàng, cho nên không do dự mà đặt mua. Là vì nàng mà mua về đó.



Nguyệt Hi cẩn thận mở hộp quà. Bên trong là một sợi dây chuyền ánh bạc vô cùng tinh xảo, rất đẹp. Sợi dây đặc biệt khiến Nguyệt Hi không muốn buông ra. Cả người đều bị dây chuyền thu hút. Tuy rằng bên ngoài có rất nhiều sợi dây chuyền đẹp, nhưng so với cái này thì vẫn còn kém.



Hắc Ngữ cười nhìn Nguyệt Hi. Đây chính thứ là nàng lấy từ một nhà thiết kế độc nhất vô nhị a! May mắn là nàng ‘đoạt’ được, nhưng, nếu không được thì nàng không ngại sử dụng một ít ‘thủ đoạn nhỏ’, chỉ cần có thể thấy Nguyệt Hi vui sướng là được rồi.



Hắc Ngữ….., dây chuyền này rất quý có phải không ?” 


Nguyệt Hi phục hồi tinh thần lại, đột nhiên nghĩ tới dây chuyền tuyệt đẹp như vậy hẳn là giá trị rất lớn a!


A? Không đâu. Ta nghĩ cũng không đắt lắm nha.”


Hắc Ngữ chân thành nói.


Nàng thực sự nghĩ như vậy, bởi vì nàng dùng tiền viết một chương trình cho người khác để mua, tiền thừa thì đem về. Hơn nữa, Nguyệt Hi thích là tốt rồi. Ánh mắt hài lòng nhìn Nguyệt Hi.


Nguyệt Hi thấy nhãn thần của Hắc Ngữ không giống là nói xạo, nhưng cái này thực sự là không đắt sao?


Hắc Ngữ thấy Nguyệt Hi còn phân vân, cầm lấy dây chuyền nói:


Ta giúp ngươi đeo! Đây là món quà đầu tiên ta tặng ngươi. Lẽ nào ngươi định trả về? Như vậy ta sẽ rất thương tâm !”


Ta…..Được rồi..Ta nhận là được.”


Không đành lòng thấy Hắc Ngữ thương tâm, Nguyệt Hi xoay người lại để Hắc Ngữ giúp nàng đeo sợi dây.


Bởi vì dây chuyền hơi ngắn, hai người phải tiến sát nhau, dường như cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương, khiến Nguyệt Hi xấu hổ đỏ mặt, lần đầu cùng người khác ở gần như vậy.


Mà Hắc Ngữ đang chuyên tâm đeo dây chuyền cho Nguyệt Hi, không nhận thấy tư thế ái muội của hai người.



Được rồi!”


Hắc Ngữ cài được hai móc dây chuyền vào nhau, lúc này mới thấy tư thế của mình và Nguyệt Hi..


Nguyệt Hi đỏ mặt ngượng ngùng cúi đầu nói:


Ừm…cảm ơn ngươi….”


Hắc Ngữ nhìn gương mặt ửng hồng của Nguyệt Hi, kìm lòng không được vươn tay xoa lên, ánh mắt cực kì ôn nhu nhìn nàng.


Hắc Ngữ như vậy làm cho nội tâm như nai con của Nguyệt Hi nhảy loạn, căng thẳng lấy tay đẩy nàng ra.


Nguyệt Hi………..” Hắc Ngữ thâm tình khẽ gọi.


Hắc Ngữ….....….”
Chương 10 - Quý động

Nguyệt Hi không biết mình đang chờ mong cái gì, chỉ là mê muội nhìn đôi mắt sâu sắc kia, dường như có ma lực nào đó hấp dẫn nàng, khiến nàng không có cách nào dời mắt khỏi đó.



Môi Hắc Ngữ dần tới gần, sắp chạm vào đôi môi mềm mại của Nguyệt Hi thì…….



Điện thoại của Hắc Ngữ reo lên, hai người xấu hổ tách nhau ra, trên mặt đều ửng hồng. Hắc Ngữ chán nản vò đầu, Nguyệt Hi thì ngượng nghịu chạy về ghế số pha ngồi.


Nguyệt Hi úp tay che mặt đỏ. Không ngờ rằng mình bị Hắc Ngữ hấp dẫn. Nàng, nàng là nữ nhân. Mình rốt cục bị làm sao vậy? Lẽ nào mình thích Hắc Ngữ? Không thể nào ?? Thế nhưng vừa rồi ánh mắt của nàng như có ma lực, mình không tài nào chống cự lại..



A…ta…ta đi nghe điện thoại…”


Hắc Ngữ cúi đầu, xấu hổ bước nhanh đến bàn vi tính, cầm lấy điện thoại.


Trong lòng nghĩ thật đáng tiếc, còn thiếu một chút nữa là chạm tới môi của Nguyệt Hi. Cái điện thoại chết tiệt này tự dưng rỗi hơi kêu lên làm gì không biết. Thật tức chết ta!


A lô ! Ai vậy ?”


Giọng điệu Hắc Ngữ không khỏi có phần tức giận. Kẻ nào phá hỏng chuyện tốt của nàng. Vừa rồi thực là cơ hội tốt ! 


Tỷ, ngươi ăn thuốc nổ à?”


Hắc Dong cười hì hì nói.


Hắc Ngữ không nói gì mà sầm mặt lại, thì ra là chính muội muội của mình gọi tới. Căm giận lớn như này cũng không thể đổ lên người nàng nha ?! Thở dài một cái rồi nói:


Còn nói nữa ! Đều là ngươi phá chuyện tốt của ta đó!”


Hả? Tỷ nói cái gì vậy? Ta chỉ là gọi điện tới thôi mà.”


Hắc Dong vô tội nói, gọi điện cũng không được sao.?


Quên đi, ngươi rốc cục gọi tới làm cái gì?”


Tốt hơn là nên có chuyện. Không thì nàng bị tức chết.


A…….kì thực…..là….”


Hắc Dong nghĩ: Toi! Vốn là chỉ gọi điện tới nói chuyện phiếm, nhưng nghe giọng của tỷ thật rất mất hứng, nếu như không có lý do chính đáng thì nhất định là toi.


Hắc Ngữ nghiến răng nghiến lợi hỏi lại:


Ngươi nói rõ-ràng cho ta nghe xem.”


A! Được rồi. Thì là ba mẹ nhớ ngươi. Bảo ngươi lúc rảnh rỗi thì về nhà thăm hỏi.”


Hô ~ may quá. Kịp nghĩ ra đem ba mẹ ra chắn.


Cúp máy! Không nói nhảm với ngươi nữa.”


Hắc Ngữ không khách khí cúp điện thoại. Không ngờ rằng chuyện bị một cú điện thoại phá hỏng. Thật là ghét mà.


Hắc Ngữ nhẹ nhàng hướng phía Nguyệt Hi nhìn trộm, nhưng phát hiện nàng cũng đang nhìn mình. Hai người cùng sững sờ, nhanh chóng quay đầu lại. Không nghĩ rằng hai người ăn ý nhau như vậy.


Lúc này Hắc Ngữ trong lòng rất phiền muộn. Tuy rằng bản thân rõ ràng xác định thích Nguyệt Hi, nhưng không biết đối phương đối mình thế nào? Hơn nữa mình là nữ, nàng có thể chấp nhận đồng tính ái sao? Càng nghĩ càng phiền não, càng sợ phải nghe Nguyệt Hi cự tuyệt cùng ánh mắt đáng ghét lúc đó, ta nên làm gì mới tốt?


Mà Nguyệt Hi cũng đang phiền lòng. Đối với Hắc Ngữ, nàng chưa bao giờ biết nàng ta thu hút như vậy [hai người sinh một cặp mà = v =] Nếu như lúc đó không có điện thoại thì sao? Mình sẽ cùng Hắc Ngữ hôn môi…Nghĩ tới đây, cảm giác rộn rạo khi nãy thật vất vả mới kìm xuống được lại dâng lên đến đỏ mặt.


Hai người như nhau, cùng phiền muộn về một vấn đề…


--Ngày hôm sau—


Hai người rất ‘tự nhiên’ coi như chuyện kia như chưa từng xảy ra. Cùng nhau ở chung như trước. Hắc Ngữ bận rộn làm việc của mình, Nguyệt Hi giúp đỡ việc nhà. Tất cả dường như quay lại sinh hoạt như ban đầu. Nhưng ở nội tâm hai người thì đã tạo ra rung động không nhỏ.


Buổi trưa đến rất nhanh, Hắc Ngữ cũng đã gọi cơm trưa tới. Sau khi chuông cửa reo, Nguyệt Hi đem đồ ăn vào nhà, Hắc Ngữ cũng dừng viêc lại mà đến ghế sô pha ngồi: Có thực mới vực được đạo. Muốn làm tiếp cũng phải no bụng đã. Nàng nãy giờ đã đói xẹp bụng rồi a.


Oa! Ngày hôm nay thức ăn không tồi nha.”


Hắc Ngữ hài lòng mở hai hộp thức ăn ra.

Một hộp là cơm Tàu, một hộp là mì lạnh . Hắc Ngữ rất thản nhiên lấy phần mì lạnh cho mình.


Bởi mỗi ngày đều mua thức ăn ở ngoài, Nguyệt Hi sắp ăn chán ngấy. Mỗi ngày đều ăn ăn ăn đến sắp buồn nôn mất. Nhưng đành chịu vì Hắc Ngữ không có phòng bếp, cho nên nàng không thể tuỳ ý nấu ăn được. Vì vậy nàng cũng rất muốn ăn mì lạnh.


Bởi thế hai người cùng cầm lấy hộp mì lạnh. Không ai có ý nhường ai.


Này. Ta muốn ăn món này đó.”


Nguyệt Hi cũng nói:


Không được ! Mấy ngày trước ta đều nhường ngươi rồi. Ngày hôm nay ta nhất định phải ăn mì lạnh !”


Nếu như lại ăn cơm, nàng chắc sẽ nôn mất.


Ta muốn ăn nó!”


Đưa cho ta!”


Của ta!”


Là của ta!”


Hai người giành nhau không ngừng. Vì một phần mì lạnh mà cãi nhau. [lovey dovey]


Đúng lúc hai người đang giằng co với nhau, Hắc Ngữ đột nhiên mất thăng bằng, trực tiếp ngã về hướng Nguyệt Hi. Vì khoản cách hai người quá gần, Nguyệt Hi không kịp tránh, trở thành tấm đệm người ở dưới.


Ai da….đau quá ~”

Hắc Ngữ té đầu choáng váng, vô ý thức hua tay lung tung..


A…..đau…”


Không chỉ có lưng Nguyệt Hi đụng vào sàn nhà mà còn chịu sức nặng của Hắc Ngữ phía trên, đã sớm gần như mê man, trong chốc lát nàng phản ứng không được .


Hắc Ngữ nhanh định thần lại, nhưng mùi hương trên người Nguyệt Hi làm nàng mê muội, không nỡ đứng lên. Có nên giả vờ rồi hôn nàng luôn không ….? Hơn nữa thân thể người đang nằm dưới này rất ấm áp a…


Hắc Ngữ !! Buông tay ngươi ra…..”


Nguyệt Hi tỉnh táo lại mới phát hiện, tư thế hai người hiện giờ so với hôm qua càng thêm ái muội. Đầu Hắc Ngữ tựa ở cổ nàng, mà tay nàng đang nắm ngực mình, Nguyệt Hi mắc cỡ la lên.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét