Chương
11 - Nói thật
“Hắc
Ngữ ! Ngươi đứng dậy cho ta !!”
Hắc Ngữ nghe Nguyệt Hi la to, ngược lại ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt ửng hồng của Nguyệt Hi, không muốn rời ra nàng..
“Hắc Ngữ, nhanh đứng dậy cho ta….”
Nguyệt Hi xấu hổ đẩy Hắc Ngữ, tiếc rằng người trên vẫn không động đậy.
Hắc Ngữ nhìn khuôn mặt trắng nõn của Nguyệt Hi, cảm giác nàng thật xinh đẹp, có chút say sưa nhìn Nguyệt Hi càng ngày càng đỏ mặt, không hề có ý định đứng dậy. Hắc Ngữ cứ ngồi trên người Nguyệt Hi, vươn tay vuốt nhẹ gương mặt người bên dưới.
Nguyệt Hi không tài nào nhúc nhích, vừa tức vừa thẹn, không khỏi tức giận nói:
“Hắc Ngữ ! Ngươi rốt cục thì muốn gì ? Đứng dậy nhanh lên cho ta !”
“Không được!”
Hắc Ngữ trơ mặt nói. Hiện giờ nàng chỉ muốn ngắm nhìn Nguyệt Hi.
“Cái gì? Mau đứng lên đi!”
Hắc Ngữ không quan tâm Nguyệt Hi đang nói gì nữa, nhìn miệng nàng đang lải nhải nói, nghĩ thầm: Không biết hôn môi nàng sẽ có cảm giác gì? Chỉ vừa mới nghĩ tới, thân thể Hắc Ngữ đã tự nhiên cúi xuống, ôn nhu chạm vào môi Nguyệt Hi..
A …~ Thật là mềm mại, lại có hương vị của Nguyệt Hi ..
Hắc Ngữ thấy Nguyệt Hi không có phản ứng, liền càng thêm nhiệt tình hôn sâu hơn, cho đến khi hai người thiếu oxy mới dừng lại.
“Ha…..Ngươi…..ngươi đứng lên cho ta….”
Nguyệt Hi thật vất vả mới hồi phục lại tinh thần, thở hổn hển, nghĩ đến vừa rồi không cẩn thận chìm đắm vào nụ hôn kia…..thì e thẹn vô cùng. Nhưng không thể cứ nằm trên sàn như thế này.
‘Ăn bớt’ được Nguyệt Hi rồi Hắc Ngữ ngoan ngoãn đứng dậy, thuận tiện kéo nàng lên. Hai người cùng ngổi ở ghế sô pha.
Nguyệt Hi nhìn Hắc Ngữ nói:
“Ngươi…….ngươi vì sao muốn hôn ta…?”
Hắc Ngữ thích mình sao ? Nhưng….chuyện này có thể ư? Các nàng mới biết nhau không lâu, hơn nữa là từ lúc nào bắt đầu, chính nàng cũng không nhận ra.
Hắc Ngữ ấp úng nói:
“Ta…ta…a…ta thích ngươi ! Có thể…..có thể hẹn hò ta không ?” >_<
Những lời này đáng lẽ sớm đã nói ra, nhưng lại sợ phải nghe hai chữ “từ chối”.
“…………………….”
Hắc Ngữ trực tiếp thổ lộ đánh vào tâm lý Nguyệt Hi. Tuy rằng nàng vừa đoán được nhưng chính tai nghe thấy lại là chuyện khác. Lời nói của nàng chân thành không có chút giả dối nào. Nàng thật sự là thích ta…
Hai người không nói lời nào, lẳng lặng nhìn đối phương. Hắc Ngữ rất sợ nhận được câu trả lời là không , Nguyệt Hi thì đang ngẫm lại quan hệ của mình và Hắc Ngữ.
Hắc Ngữ thấy Nguyệt Hi im lặng không đáp lại cực kỳ lo lắng, sợ hãi nhìn nàng.
“Nguyệt Hi……..ngươi thích ta không ?”
Lời này Hắc Ngữ nói rất nhỏ thanh..
“Ta…ta không biết.”
Nguyệt Hi quả thực không rõ ràng lắm cảm giác đối với Hắc Ngữ là gì, bởi vì cho tới giờ nàng chưa hề nghĩ qua vấn đề này, cũng chưa từng nghĩ tới Hắc Ngữ sẽ thích mình.
A…..Đây là loại đáp án gì? Hắc Ngữ không hiểu lắm, không thể làm gì khác hơn là hỏi lại:
“Vậy…….ngươi ghét ta sao?”
Nguyệt Hi lắc đầu:
“Không ghét ngươi.”
Ít ra câu này là khẳng định.
Hắc Ngữ nghe xong, lộ ra hài lòng mỉm cười, nắm tay Nguyệt Hi nói:
“Ngươi không ghét ta, vậy ngươi nhất định là thích ta a. Ha ha ha ~…”
“………………”
Nguyệt Hi rất muốn phản bác lại Hắc Ngữ, đây là cái dạng kết luận gì? Không ghét nghĩa là thích? Ai nói vậy?
Hắc Ngữ lại gần Nguyệt Hi, bẽn lẽn nói:
“Nguyệt Hi, chúng ta có thể hôn thêm một lần không ?”
Hưởng thụ cảm giác vừa rồi thật tốt. Muốn trải qua lần nữa, cho dư vị kéo dài thêm.
Nguyệt Hi vừa định cự tuyệt, không ngờ tới con sói Hắc Ngữ đã tập kích tới, vội vàng lấy tay đẩy nàng ta ra.
“Hắc Ngữ ! Ngươi…..ngươi đừng có làm bậy!!” Quýnh quáng nói, người này cũng quá nôn nóng a!
“Vì sao? Vừa rồi hôn không phải hài lòng lắm sao? Hôn lần nữa nha! Với lại nụ hôn đầu của ta cũng trao cho ngươi rồi.”
Hắc Ngữ không cam lòng chu môi nói.
Hả? Đó là nụ hôn đầu tiên? Sao kỹ thuật hôn của nàng giỏi như vậy?
[
]
Hắc Ngữ tân dùng thời cơ, thừa dịp Nguyệt Hi còn đang đờ ra nghĩ về chuyện vừa nãy, thẳng thắn đè nàng xuống [omgawd], nhắm ngay môi của nàng hôn. Dùng sức nặng thân thể của mình ngăn chặn Nguyệt Hi giãy dụa, đến nỗi hoàn toàn bất lực, chỉ có thể tuỳ cho Hắc Ngữ ăn đậu hũ của mình.
Nguyệt Hi không kìm lòng được cùng Hắc Ngữ hôn sâu hơn, nghĩ thầm: Sau này mình phải cẩn thận hơn. Nàng ta chắc chắn là một đại sắc lang! Sắc lang ngầm! Thời gian qua ở chung sao mình không phát hiện ra?
Hơn nữa….mình chưa đáp ứng lời tỏ tình ban nãy nàng mà? Thế nào mà ngược lại còn bị đoạt nụ hôn đầu tiên nha!
“Hì hì ~”
Hắc Ngữ vui sướng mỉm cười. Cuối cùng đã hôn được Nguyệt Hi, mơ ước mấy ngày nay đã thực hiện được.!
Nguyệt Hi nhìn Hắc Ngữ cười cười thiếu chút nữa là muốn đánh Hắc Ngữ một cái. Bản thân cũng không hiểu tại sao mất đi nụ hôn đầu, hơn nữa đối phương là con gái? Nhưng….Nguyệt Hi lấy tay vuốt môi mình, trên đây như còn lưu lại cảm giác khi nãy..
“Nguyệt Hi ~~”
Hắc Ngữ ngọt ngào gọi, cảm giác người mình đang biến ngốc.
“Ngươi………ngươi lại muốn cái gì??”
Nguyệt Hi đề phòng nhìn nàng.
“À…..ừm…..”
Hắc Ngữ gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói:
“Chúng ta lúc nào thì trên giường?”
“Ai da! Đau ta!!”
Tức quá ! Nguyệt Hi ra sức gõ vào đầu Hắc Ngữ một cái, đánh cho đại sắc lang này tỉnh ngộ ra.
“Ngươi đừng có mơ tưởng lung tung !!”
Hắc Ngữ nghe Nguyệt Hi la to, ngược lại ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt ửng hồng của Nguyệt Hi, không muốn rời ra nàng..
“Hắc Ngữ, nhanh đứng dậy cho ta….”
Nguyệt Hi xấu hổ đẩy Hắc Ngữ, tiếc rằng người trên vẫn không động đậy.
Hắc Ngữ nhìn khuôn mặt trắng nõn của Nguyệt Hi, cảm giác nàng thật xinh đẹp, có chút say sưa nhìn Nguyệt Hi càng ngày càng đỏ mặt, không hề có ý định đứng dậy. Hắc Ngữ cứ ngồi trên người Nguyệt Hi, vươn tay vuốt nhẹ gương mặt người bên dưới.
Nguyệt Hi không tài nào nhúc nhích, vừa tức vừa thẹn, không khỏi tức giận nói:
“Hắc Ngữ ! Ngươi rốt cục thì muốn gì ? Đứng dậy nhanh lên cho ta !”
“Không được!”
Hắc Ngữ trơ mặt nói. Hiện giờ nàng chỉ muốn ngắm nhìn Nguyệt Hi.
“Cái gì? Mau đứng lên đi!”
Hắc Ngữ không quan tâm Nguyệt Hi đang nói gì nữa, nhìn miệng nàng đang lải nhải nói, nghĩ thầm: Không biết hôn môi nàng sẽ có cảm giác gì? Chỉ vừa mới nghĩ tới, thân thể Hắc Ngữ đã tự nhiên cúi xuống, ôn nhu chạm vào môi Nguyệt Hi..
A …~ Thật là mềm mại, lại có hương vị của Nguyệt Hi ..
Hắc Ngữ thấy Nguyệt Hi không có phản ứng, liền càng thêm nhiệt tình hôn sâu hơn, cho đến khi hai người thiếu oxy mới dừng lại.
“Ha…..Ngươi…..ngươi đứng lên cho ta….”
Nguyệt Hi thật vất vả mới hồi phục lại tinh thần, thở hổn hển, nghĩ đến vừa rồi không cẩn thận chìm đắm vào nụ hôn kia…..thì e thẹn vô cùng. Nhưng không thể cứ nằm trên sàn như thế này.
‘Ăn bớt’ được Nguyệt Hi rồi Hắc Ngữ ngoan ngoãn đứng dậy, thuận tiện kéo nàng lên. Hai người cùng ngổi ở ghế sô pha.
Nguyệt Hi nhìn Hắc Ngữ nói:
“Ngươi…….ngươi vì sao muốn hôn ta…?”
Hắc Ngữ thích mình sao ? Nhưng….chuyện này có thể ư? Các nàng mới biết nhau không lâu, hơn nữa là từ lúc nào bắt đầu, chính nàng cũng không nhận ra.
Hắc Ngữ ấp úng nói:
“Ta…ta…a…ta thích ngươi ! Có thể…..có thể hẹn hò ta không ?” >_<
Những lời này đáng lẽ sớm đã nói ra, nhưng lại sợ phải nghe hai chữ “từ chối”.
“…………………….”
Hắc Ngữ trực tiếp thổ lộ đánh vào tâm lý Nguyệt Hi. Tuy rằng nàng vừa đoán được nhưng chính tai nghe thấy lại là chuyện khác. Lời nói của nàng chân thành không có chút giả dối nào. Nàng thật sự là thích ta…
Hai người không nói lời nào, lẳng lặng nhìn đối phương. Hắc Ngữ rất sợ nhận được câu trả lời là không , Nguyệt Hi thì đang ngẫm lại quan hệ của mình và Hắc Ngữ.
Hắc Ngữ thấy Nguyệt Hi im lặng không đáp lại cực kỳ lo lắng, sợ hãi nhìn nàng.
“Nguyệt Hi……..ngươi thích ta không ?”
Lời này Hắc Ngữ nói rất nhỏ thanh..
“Ta…ta không biết.”
Nguyệt Hi quả thực không rõ ràng lắm cảm giác đối với Hắc Ngữ là gì, bởi vì cho tới giờ nàng chưa hề nghĩ qua vấn đề này, cũng chưa từng nghĩ tới Hắc Ngữ sẽ thích mình.
A…..Đây là loại đáp án gì? Hắc Ngữ không hiểu lắm, không thể làm gì khác hơn là hỏi lại:
“Vậy…….ngươi ghét ta sao?”
Nguyệt Hi lắc đầu:
“Không ghét ngươi.”
Ít ra câu này là khẳng định.
Hắc Ngữ nghe xong, lộ ra hài lòng mỉm cười, nắm tay Nguyệt Hi nói:
“Ngươi không ghét ta, vậy ngươi nhất định là thích ta a. Ha ha ha ~…”
“………………”
Nguyệt Hi rất muốn phản bác lại Hắc Ngữ, đây là cái dạng kết luận gì? Không ghét nghĩa là thích? Ai nói vậy?
Hắc Ngữ lại gần Nguyệt Hi, bẽn lẽn nói:
“Nguyệt Hi, chúng ta có thể hôn thêm một lần không ?”
Hưởng thụ cảm giác vừa rồi thật tốt. Muốn trải qua lần nữa, cho dư vị kéo dài thêm.
Nguyệt Hi vừa định cự tuyệt, không ngờ tới con sói Hắc Ngữ đã tập kích tới, vội vàng lấy tay đẩy nàng ta ra.
“Hắc Ngữ ! Ngươi…..ngươi đừng có làm bậy!!” Quýnh quáng nói, người này cũng quá nôn nóng a!
“Vì sao? Vừa rồi hôn không phải hài lòng lắm sao? Hôn lần nữa nha! Với lại nụ hôn đầu của ta cũng trao cho ngươi rồi.”
Hắc Ngữ không cam lòng chu môi nói.
Hả? Đó là nụ hôn đầu tiên? Sao kỹ thuật hôn của nàng giỏi như vậy?
[

Hắc Ngữ tân dùng thời cơ, thừa dịp Nguyệt Hi còn đang đờ ra nghĩ về chuyện vừa nãy, thẳng thắn đè nàng xuống [omgawd], nhắm ngay môi của nàng hôn. Dùng sức nặng thân thể của mình ngăn chặn Nguyệt Hi giãy dụa, đến nỗi hoàn toàn bất lực, chỉ có thể tuỳ cho Hắc Ngữ ăn đậu hũ của mình.
Nguyệt Hi không kìm lòng được cùng Hắc Ngữ hôn sâu hơn, nghĩ thầm: Sau này mình phải cẩn thận hơn. Nàng ta chắc chắn là một đại sắc lang! Sắc lang ngầm! Thời gian qua ở chung sao mình không phát hiện ra?
Hơn nữa….mình chưa đáp ứng lời tỏ tình ban nãy nàng mà? Thế nào mà ngược lại còn bị đoạt nụ hôn đầu tiên nha!
“Hì hì ~”
Hắc Ngữ vui sướng mỉm cười. Cuối cùng đã hôn được Nguyệt Hi, mơ ước mấy ngày nay đã thực hiện được.!
Nguyệt Hi nhìn Hắc Ngữ cười cười thiếu chút nữa là muốn đánh Hắc Ngữ một cái. Bản thân cũng không hiểu tại sao mất đi nụ hôn đầu, hơn nữa đối phương là con gái? Nhưng….Nguyệt Hi lấy tay vuốt môi mình, trên đây như còn lưu lại cảm giác khi nãy..
“Nguyệt Hi ~~”
Hắc Ngữ ngọt ngào gọi, cảm giác người mình đang biến ngốc.
“Ngươi………ngươi lại muốn cái gì??”
Nguyệt Hi đề phòng nhìn nàng.
“À…..ừm…..”
Hắc Ngữ gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói:
“Chúng ta lúc nào thì trên giường?”
“Ai da! Đau ta!!”
Tức quá ! Nguyệt Hi ra sức gõ vào đầu Hắc Ngữ một cái, đánh cho đại sắc lang này tỉnh ngộ ra.
“Ngươi đừng có mơ tưởng lung tung !!”
Chương
12 - Biến đổi
Nguyệt
Hi thực sự hối hận. Nàng không nên tranh với Hắc Ngữ
phần mì lạnh kia, làm cho bây giờ nàng thường hay thở
dài, không cách nào thoát khỏi sự tử triền lạn đả*
của Hắc Ngữ. Mặc cho nàng làm cái gì Hắc Ngữ luôn
luôn đi gần nàng, ngay cả đi WC, tắm nàng cũng muốn
theo cùng, như là oan gia của nhau từ kiếp trước vậy
!
“Ai ~”
Nguyệt Hi ngâm mình trong làn nước nóng, bất đắc dĩ thở dài, vừa rồi khó khăn lắm mới đem Hắc Ngữ “mời” đi ra ngoài được, nào ngờ chỉ tắm thôi mà cũng phải mệt nhọc như vậy, nhất là thấy vẻ mặt háo sắc của nàng ta, nhìn đã muốn đánh.
Ít ra thì bây giờ nàng có thể thanh tĩnh một chút. Nghĩ lại thì, nàng và Hắc Ngữ không hiểu sao có ‘bước tiến’ kia, chẳng lẽ vì câu “Ta không ghét ngươi” , không ghét nghĩa là thích sao ? Cơ mà…Hắc Ngữ nói đúng một điều. Nàng thật sự không có ghét Hắc Ngữ hôn nàng, thậm chí còn thấy tim đập nhanh………Thế nhưng, đó là cảm giác của người đang yêu sao?
Tuy rằng lúc trưa có hôn môi, bây giờ Hắc Ngữ vẫn muốn hôn nàng nữa nhưng đều bị Nguyệt Hi khéo léo tránh được. Hắc Ngữ hôn mặc dù rất hấp dẫn …nhưng….Hai nàng dù sao cũng là nữ a…Hai người sinh hoạt thế nào?
A !! Rắc rối quá. Sự tình cớ gì mà thành phiền phức vậy chứ. Đều là do tên Hắc Ngữ kia làm hại ! AI bảo tư duy của nàng ta ‘đặc biệt’ như thế, còn bạo gan nói thích mình, muốn quen mình nữa. Nguyệt Hi tức giận đập nước.
Ngâm mình trong phòng tắm một lúc, Nguyệt Hi đứng dậy định ra ngoài, không dám ở đây lâu vì sợ Hắc Ngữ lại bày trò quỷ quái gì. Ngộ nhỡ nàng ta xông vào đây thì toi, dù sao nơi này là nhà của nàng, có chìa khoá dự phòng là có thể lắm.
“Cách.”
Nguyệt Hi vừa mở cửa nhà tắm, Hắc Ngữ liền xông tới.
“Nguyệt Hi ~ ngươi tắm xong rồi ?~”
Hắc Ngữ đứng ở cửa chờ Nguyệt Hi từ sớm, cười meo meo nhìn nàng. Tắm rửa xong người nàng có hương thơm tươi mát, thật dễ chịu!
“…………..”
Nguyệt Hi rầu rĩ nhìn Hắc Ngữ. Nàng ta hoàn toàn thay đổi, lẽ nào khi yêu thì mọi người đều biến thành đứa ngốc sao ? Bây giờ nàng ta không chỉ thích ăn đậu hũ của mình, lại còn hay cười khúc khích một mình.
Hắc Ngữ cũng biết Nguyệt Hi còn chưa thể tiếp nhận mình, có thể rõ ràng cảm thấy nàng từ chối tiếp xúc thân mật với mình, nhưng tình cảm từ lâu lún sâu không tài nào kiềm chế được.
“Nguyệt Hi~ bữa tối ngươi muốn ăn gì?”
Hắc Ngữ nịnh nọt hỏi. Mỗi lần tới bữa ăn đều là tuỳ ý gọi người đem đem đến, nhưng hiện tại quan hệ hai người có thay đổi đương nhiên không thể giống như trước đây.
Nguyệt Hi nhìn Hắc Ngữ, định hỏi một thắc mắc lớn trong lòng.
“Hắc Ngữ……nhà ngươi sao không có phòng bếp vậy?”
Nếu vậy chẳng lẽ công ty bất động sản ăn bớt?! Nhà nàng cũng có bếp mà.
Hắc Ngữ nghiêm chỉnh nói:
“Bởi vì ta không biết nấu ăn a! Giữ lại bếp cũng vô dụng, cho nên cho người phá đi!”
Giữ lại chiếm không gian, phá đi nhà sẽ rộng hơn, cũng đỡ phải dọn dẹp.
Nguyệt Hi nghĩ cũng đúng. Nếu như Hắc Ngữ còn biết nấu ăn, như vậy thì thế giới thật không công bằng.
“Làm sao vậy? Chẳng lẽ…Nguyệt Hi biết nấu ăn sao?”
Con mắt phát sáng nhìn Nguyệt Hi.
“Ừ. Biết chút chút..”
Nguyệt Hi gượng gạo gật đầu.
“Thật hay quá. Ngày mai ta liền gọi người tới lắp đặt phòng bếp! Hu ra !”
Hắc Ngữ sung sướng nhảy lên. Chỉ nghĩ đến được ăn cơm Nguyệt Hi nấu thì thật hạnh phúc !
Ngày mai! Có thể đến nhanh hơn không a! Với lại…ở đây nguyện liệu nấu ăn cũng không có gì.
“Vậy…bữa tối ngươi muốn ăn gì? Hay là, muốn ăn ta ?”
Hắc Ngữ dùng biểu tình nghiêm túc hỏi, làm cho kẻ khác cười sặc sụa. Thật đúng là kì dị.
Sau khi quyết định xong, Hắc Ngữ gọi hai phần mì lạnh. Vì lúc trước Nguyệt Hi từng nghiêm khắc cảnh cáo Hắc Ngữ, khi ăn Hắc Ngữ đặc biệt ngoan, giống như trở lại lúc mới biết nhau vậy. Thật không biết làm thế nào mà nàng ta biến thành như bây giờ. Một người thông minh như thế mà lại là một đại sắc lang !
Tuy trong khi ăn Hắc Ngữ rất an phận, nhưng kỳ thực trong lòng thì chờ mong đến đêm nay, không chừng lúc ngủ có thể thừa cơ ăn bớt được Nguyệt Hi. Ha ha ~….
Nhưng Nguyệt Hi cũng sớm có chuẩn bị, lấy ra cái chiếu cuộn lại rồi để ngăn cách giữa hai người, nghiêm túc nói:
“Ngươi không được vượt qua ranh giới này !”
“Hả? Vì sao? Đừng như thế mà ~”
Hắc Ngữ ai oán nhìn Nguyệt Hi, mộng đẹp đã vỡ.
Nguyệt Hi nheo mắt nói:
“Hay ngươi muốn nằm dưới đất? Ta không phản đối chuyện này đâu.”
“Ố… Không…ta không có ý kiến nữa.”
Ô ô ô, Hắc Ngữ khóc thầm trong lòng.
Ban đêm, Hắc Ngữ tội nghiệp nằm một góc, len lén nhìn Nguyệt Hi, thấy nàng như đã ngủ, định lén lút mò qua, nhưng chân vừa vượt qua đã nghe một giọng lạnh lung vang lên.
“Hắc Ngữ. Ngươi không muốn sống sao?”
Nguyệt Hi nhắm mắt nói. Trên giường rung động cho nàng biết Ngữ định làm trò gì.
“Ha ha…không có. Ta chỉ muốn xoay người thôi.”
Ngoan ngoãn thu chân lại, Hắc Ngữ thảm thương nhìn trần nhà.
Tim Nguyệt Hi kỳ thực đang đập liên hồi. Chẳng hiểu vì sao ở sâu trong nội tâm có một ít chờ mong. Nhưng lí trí không cho phép làm như vậy. Hai người quay lưng vào nhau, làm cho Nguyệt Hi khó đi vào giấc ngủ.
Mà Hắc Ngữ đáng thương nhìn trần nhà hồi lâu chìm vào giấc ngủ mà không hay biết.
“Ai ~”
Nguyệt Hi ngâm mình trong làn nước nóng, bất đắc dĩ thở dài, vừa rồi khó khăn lắm mới đem Hắc Ngữ “mời” đi ra ngoài được, nào ngờ chỉ tắm thôi mà cũng phải mệt nhọc như vậy, nhất là thấy vẻ mặt háo sắc của nàng ta, nhìn đã muốn đánh.
Ít ra thì bây giờ nàng có thể thanh tĩnh một chút. Nghĩ lại thì, nàng và Hắc Ngữ không hiểu sao có ‘bước tiến’ kia, chẳng lẽ vì câu “Ta không ghét ngươi” , không ghét nghĩa là thích sao ? Cơ mà…Hắc Ngữ nói đúng một điều. Nàng thật sự không có ghét Hắc Ngữ hôn nàng, thậm chí còn thấy tim đập nhanh………Thế nhưng, đó là cảm giác của người đang yêu sao?
Tuy rằng lúc trưa có hôn môi, bây giờ Hắc Ngữ vẫn muốn hôn nàng nữa nhưng đều bị Nguyệt Hi khéo léo tránh được. Hắc Ngữ hôn mặc dù rất hấp dẫn …nhưng….Hai nàng dù sao cũng là nữ a…Hai người sinh hoạt thế nào?
A !! Rắc rối quá. Sự tình cớ gì mà thành phiền phức vậy chứ. Đều là do tên Hắc Ngữ kia làm hại ! AI bảo tư duy của nàng ta ‘đặc biệt’ như thế, còn bạo gan nói thích mình, muốn quen mình nữa. Nguyệt Hi tức giận đập nước.
Ngâm mình trong phòng tắm một lúc, Nguyệt Hi đứng dậy định ra ngoài, không dám ở đây lâu vì sợ Hắc Ngữ lại bày trò quỷ quái gì. Ngộ nhỡ nàng ta xông vào đây thì toi, dù sao nơi này là nhà của nàng, có chìa khoá dự phòng là có thể lắm.
“Cách.”
Nguyệt Hi vừa mở cửa nhà tắm, Hắc Ngữ liền xông tới.
“Nguyệt Hi ~ ngươi tắm xong rồi ?~”
Hắc Ngữ đứng ở cửa chờ Nguyệt Hi từ sớm, cười meo meo nhìn nàng. Tắm rửa xong người nàng có hương thơm tươi mát, thật dễ chịu!
“…………..”
Nguyệt Hi rầu rĩ nhìn Hắc Ngữ. Nàng ta hoàn toàn thay đổi, lẽ nào khi yêu thì mọi người đều biến thành đứa ngốc sao ? Bây giờ nàng ta không chỉ thích ăn đậu hũ của mình, lại còn hay cười khúc khích một mình.
Hắc Ngữ cũng biết Nguyệt Hi còn chưa thể tiếp nhận mình, có thể rõ ràng cảm thấy nàng từ chối tiếp xúc thân mật với mình, nhưng tình cảm từ lâu lún sâu không tài nào kiềm chế được.
“Nguyệt Hi~ bữa tối ngươi muốn ăn gì?”
Hắc Ngữ nịnh nọt hỏi. Mỗi lần tới bữa ăn đều là tuỳ ý gọi người đem đem đến, nhưng hiện tại quan hệ hai người có thay đổi đương nhiên không thể giống như trước đây.
Nguyệt Hi nhìn Hắc Ngữ, định hỏi một thắc mắc lớn trong lòng.
“Hắc Ngữ……nhà ngươi sao không có phòng bếp vậy?”
Nếu vậy chẳng lẽ công ty bất động sản ăn bớt?! Nhà nàng cũng có bếp mà.
Hắc Ngữ nghiêm chỉnh nói:
“Bởi vì ta không biết nấu ăn a! Giữ lại bếp cũng vô dụng, cho nên cho người phá đi!”
Giữ lại chiếm không gian, phá đi nhà sẽ rộng hơn, cũng đỡ phải dọn dẹp.
Nguyệt Hi nghĩ cũng đúng. Nếu như Hắc Ngữ còn biết nấu ăn, như vậy thì thế giới thật không công bằng.
“Làm sao vậy? Chẳng lẽ…Nguyệt Hi biết nấu ăn sao?”
Con mắt phát sáng nhìn Nguyệt Hi.
“Ừ. Biết chút chút..”
Nguyệt Hi gượng gạo gật đầu.
“Thật hay quá. Ngày mai ta liền gọi người tới lắp đặt phòng bếp! Hu ra !”
Hắc Ngữ sung sướng nhảy lên. Chỉ nghĩ đến được ăn cơm Nguyệt Hi nấu thì thật hạnh phúc !
Ngày mai! Có thể đến nhanh hơn không a! Với lại…ở đây nguyện liệu nấu ăn cũng không có gì.
“Vậy…bữa tối ngươi muốn ăn gì? Hay là, muốn ăn ta ?”
Hắc Ngữ dùng biểu tình nghiêm túc hỏi, làm cho kẻ khác cười sặc sụa. Thật đúng là kì dị.
Sau khi quyết định xong, Hắc Ngữ gọi hai phần mì lạnh. Vì lúc trước Nguyệt Hi từng nghiêm khắc cảnh cáo Hắc Ngữ, khi ăn Hắc Ngữ đặc biệt ngoan, giống như trở lại lúc mới biết nhau vậy. Thật không biết làm thế nào mà nàng ta biến thành như bây giờ. Một người thông minh như thế mà lại là một đại sắc lang !
Tuy trong khi ăn Hắc Ngữ rất an phận, nhưng kỳ thực trong lòng thì chờ mong đến đêm nay, không chừng lúc ngủ có thể thừa cơ ăn bớt được Nguyệt Hi. Ha ha ~….
Nhưng Nguyệt Hi cũng sớm có chuẩn bị, lấy ra cái chiếu cuộn lại rồi để ngăn cách giữa hai người, nghiêm túc nói:
“Ngươi không được vượt qua ranh giới này !”
“Hả? Vì sao? Đừng như thế mà ~”
Hắc Ngữ ai oán nhìn Nguyệt Hi, mộng đẹp đã vỡ.
Nguyệt Hi nheo mắt nói:
“Hay ngươi muốn nằm dưới đất? Ta không phản đối chuyện này đâu.”
“Ố… Không…ta không có ý kiến nữa.”
Ô ô ô, Hắc Ngữ khóc thầm trong lòng.
Ban đêm, Hắc Ngữ tội nghiệp nằm một góc, len lén nhìn Nguyệt Hi, thấy nàng như đã ngủ, định lén lút mò qua, nhưng chân vừa vượt qua đã nghe một giọng lạnh lung vang lên.
“Hắc Ngữ. Ngươi không muốn sống sao?”
Nguyệt Hi nhắm mắt nói. Trên giường rung động cho nàng biết Ngữ định làm trò gì.
“Ha ha…không có. Ta chỉ muốn xoay người thôi.”
Ngoan ngoãn thu chân lại, Hắc Ngữ thảm thương nhìn trần nhà.
Tim Nguyệt Hi kỳ thực đang đập liên hồi. Chẳng hiểu vì sao ở sâu trong nội tâm có một ít chờ mong. Nhưng lí trí không cho phép làm như vậy. Hai người quay lưng vào nhau, làm cho Nguyệt Hi khó đi vào giấc ngủ.
Mà Hắc Ngữ đáng thương nhìn trần nhà hồi lâu chìm vào giấc ngủ mà không hay biết.
Chương
13 - Kế sách
Hắc
Ngữ thảm thương tỉnh dậy vào sáng hôm sau. Phát hiện
mình đang ôm chiếu co ro dưới sàn, khó chịu xoa xoa lưng
bị đau nhức. Thật chả hiểu vì sao mỗi ngày thức dậy
đều là đang nằm dưới đất. Quay sang nhìn Nguyệt Hi,
thấy nàng còn đang ngủ say, lặng lẽ đi ra phòng
khách.
Rủa mặt chải đầu xong, Hắc Ngữ cầm điện thoại nhấn hàng số quen thuộc, nhưng vì mới sáng sớm, người kia để Hắc Ngữ sốt ruột chờ mãi mới nhấc máy.
“A lô…”
Giọng Hắc Dong lười biếng vang lên, có thể đoán được nàng vừa bị đánh thức.
“Tiểu Dong, mau cứu ta đi!!”
“Tỷ, ngươi đang nói cái gì ta không hiểu gì hết !”
Hắc Dong cầm điện thoại rời giường. Nàng biết bây giờ muốn cũng không ngủ được nữa rồi.
Hắc Ngữ đem chuyện tình của mình và Nguyệt Hi kể hết cho Hắc Dong.
“Là như thế đó. Nguyệt Hi không cho ta đụng vào người nàng! Hơn nữa ta cũng không biết nàng có thích ta hay không nữa., Tiểu Dong, ta nên làm thế nào mới tốt?”
“Hả? Tỷ, ngươi và Nguyệt Hi đã…..?”
Trong nháy mắt Hắc Dong hoàn toàn tỉnh ngủ.
“Hắc hắc ~~ chúng ta đã hôn nhau a! Tuy rằng là ngoài ý muốn, ta cũng nhân cơ hội thổ lộ với Nguyệt Hi, nhưng nàng không có phản ứng gì làm ta không biết nàng có thích ta không nữa !”
Hắc Ngữ rầu rĩ nói.
“Tỷ, ta không ngờ ngươi hành động nhanh như vậy.”
Hắc Dong không khỏi có chút khâm phục.
“Cũng tàm tạm ! Hắc Dong……ngươi có cách gì không ?”
Hắc Ngữ không còn cách nào. Mỗi ngày quấn chặt làm bừa*(nguyên văn là tử triền lạn đả ;’)) chung quy vẫn là không hiệu quả.
“A……..Ngươi hỏi ta? Ta chưa yêu làm mà sao biết chứ?”
“Ố. Ta còn tưởng rằng ngươi kinh nghiệm rất phong phú chứ.”
Hắc Ngữ thật thà nói. Không còn cách nào, trước giờ mỗi lần có chuyện đều tìm Hắc Dong hỏi, cũng tự cho rằng Hắc Dong cái gì cũng biết.
“Tỷ….Ngươi cho ta là siêu nhân sao?”
Hắc Dong hết biết chỗ nói.
“Ừ. Đúng nha.”
“Ài ~ Quên đi. Ngươi cũng phải cho ta thời gian suy nghĩ chứ.”
Biện pháp đâu phải cứ muốn là nghĩ ra được đâu.
“Ờ. Mà….Tiện thể ngươi gọi người tới lắp bếp giúp ta. Hôm nay phải làm cho xong nhé!”
Hắc Ngữ nhớ tới chuyện cần làm hôm nay.
“……………Tỷ !!!”
Hắc Dong la to.
“Tốt! Chờ ta gọi lại cho ngươi lúc đó nói tiếp!”
Nói xong, không cho Hắc Dong cơ hội phản bác, Hắc Ngữ lập tức cúp điện thoại.
Vừa lúc cúp máy, Nguyệt Hi cũng mở cửa phòng ngủ đi ra, kinh ngạc nhìn Hắc Ngữ. Ngỳ hôm qua nàng ta không ngủ sớm nha, thế nào mà dậy sớm hay vậy!?
Hắc Ngữ nhe răng cười:
“Chào buổi sáng, Nguyệt Hi ~.”
Oa ! Nguyệt Hi mới ngủ dậy trông thật khả ái nha ! Tóc mất trật tự, mắt kèm nhèm, áo ngủ hơi nhàu..
“Ừm…chào…”
Nguyệt Hi vừa rời giường, còn đang lơ mơ. Loạng choạng đi vào nhà tắm.
Chải đầu rửa mặt xong Nguyệt Hi thấy thật khoan khoái. Nhìn Hắc Ngữ thấy nàng rảnh tay không làm việc, thắc mắc hỏi:
“Hắc Ngữ, ngươi không phải làm việc à?”
Sao mấy ngày nay nàng ta rảnh rỗi chơi không?. Kỳ quái.
“Hắc hắc ~ Để ở cùng ngươi cho nên ta nghỉ không làm đó mà!”
Haha, làm việc tại gia thật tốt. Muốn nghỉ ngơi thì lúc nào cũng nghỉ được. Tự do thoải mái biết mấy.
Nguyệt Hi đỏ mặt, nàng không chống cự được những lời nói kiểu này.
“A! Nguyệt Hi ngươi đỏ mặt kìa! Ha hả ~”
Hắc Ngữ cười hi hí nhìn Nguyệt Hi.
“Ngươi……..Ta……..”
“Đính đoong ~ đính đoong ~”
Ngay khi Nguyệt Hi bối rối không biết nên làm thế nào thì chuông cửa giải cứu cho nàng, nhanh lên chạy ra mở cửa.
Nhìn mấy nam nhân cao to đứng trước cửa, Nguyệt Hi căng thảng hỏi:
“Các ngươi là ai vậy?”
Trời ạ! Hình như là xã hội đen đến a!
“Chào! Chúng ta là tới lắp bếp!”
Nam tử da ngăm mỉm cười nói, tay chỉ chỉ vào hộp dụng cụ đang cầm.
“À. Mời vào.”
Thấy mấy người thợ bận rộn lắp đặt nhà bếp, Nguyệt Hi phải khâm phục Hắc Ngữ nói được thì làm được. Hôm qua mới nói ngày mai sẽ giải quyết xong. Hôm nay sáng sớm lập tức có thợ đến làm, nhưng Nguyệt Hi không hề biết là Hắc Ngữ giao cho Hắc Dong lo liệu chuyện này, cho nên những người này là do Hắc Dong kêu tới.
Vài tiếng sau, công nhân đã lắp xong bếp. Căn hộ ban đầu đơn sơ trống trải, lúc này đã có cảm giác gia đình ấm cúng, có phòng bếp quả là khác xưa.
“Ồ. Bọn họ năng suất thật đấy.”
Hắc Ngữ đi vào phòng bếp, hiếu kỳ sờ mó xung quanh. Nàng hài lòng nói:
“Nguyệt Hi ~~ Lúc nào thì ngươi nấu cho ăn đây?~”
Không thể chờ được nữa, rất muốn nhanh chóng được ăn món do Nguyệt Hi tự nấu a.
“Ăn cái gì mà ăn. Nhà ngươi không có nguyện liệu gì, một quả trứng cũng không có mà muốn ta nấu gì chứ?”
Nguyệt Hi liếc Hắc Ngữ. Con người này, chỉ biết ăn thôi à.
“Có mà. Trong nhà có mì gói.” Hắc Ngữ nghiêm túc trả lời.
“………………..”
Nguyệt Hi chịu thua Hắc Ngữ, đành nói: “Mì gói thì ngươi đun nước sôi là được.”
Hắc Ngữ làm nũng:
“Oa ~~ Không được ! Ngươi làm cho ta ăn mà!”
Không cần biết là mì gói hay gì, chỉ cần là do Nguyệt Hi làm là tốt rồi.
Nguyệt Hi chịu không nổi bộ dáng tấn công thương cảm của Hắc Ngữ, bất đắc dĩ nói:
“Được rồi. Buổi trưa ta sẽ làm.”
Thế nào mà mới sáng ra đã ầm ĩ đòi ăn mì?
“Hì hì ~ thật tốt quá!” Hắc Ngữ hài lòng cười.
Bỗng Hắc Ngữ nhớ tới chuyện nhờ Hắc Dong tính kế, vội vàng lấy điện thoại gọi đi.
“Tỷ…….ngươi đúng là nhanh nha. Ta vừa nghĩ ra một kế!!”
Hắc Dong cười xấu xa nói.
“Thật à? Nói ta nghe xem nào!”
Hai mắt Hắc Ngữ toả sáng.
“Là như này…….Ngươi trực tiếp đẩy ngã Nguyệt Hi đi! Rồi ăn nàng sạch sẽ!”
Hắc Dong nguy hiểm nói.
“Ô….Cứ như vậy? Như vậy là được ?!”
“Được chứ sao không !”
“Ừ! Ta biết rồi. Cám ơn ngươi!”
Hắc Ngữ định trong ngày hôm nay sẽ thực hành kế hoạch này..
Rủa mặt chải đầu xong, Hắc Ngữ cầm điện thoại nhấn hàng số quen thuộc, nhưng vì mới sáng sớm, người kia để Hắc Ngữ sốt ruột chờ mãi mới nhấc máy.
“A lô…”
Giọng Hắc Dong lười biếng vang lên, có thể đoán được nàng vừa bị đánh thức.
“Tiểu Dong, mau cứu ta đi!!”
“Tỷ, ngươi đang nói cái gì ta không hiểu gì hết !”
Hắc Dong cầm điện thoại rời giường. Nàng biết bây giờ muốn cũng không ngủ được nữa rồi.
Hắc Ngữ đem chuyện tình của mình và Nguyệt Hi kể hết cho Hắc Dong.
“Là như thế đó. Nguyệt Hi không cho ta đụng vào người nàng! Hơn nữa ta cũng không biết nàng có thích ta hay không nữa., Tiểu Dong, ta nên làm thế nào mới tốt?”
“Hả? Tỷ, ngươi và Nguyệt Hi đã…..?”
Trong nháy mắt Hắc Dong hoàn toàn tỉnh ngủ.
“Hắc hắc ~~ chúng ta đã hôn nhau a! Tuy rằng là ngoài ý muốn, ta cũng nhân cơ hội thổ lộ với Nguyệt Hi, nhưng nàng không có phản ứng gì làm ta không biết nàng có thích ta không nữa !”
Hắc Ngữ rầu rĩ nói.
“Tỷ, ta không ngờ ngươi hành động nhanh như vậy.”
Hắc Dong không khỏi có chút khâm phục.
“Cũng tàm tạm ! Hắc Dong……ngươi có cách gì không ?”
Hắc Ngữ không còn cách nào. Mỗi ngày quấn chặt làm bừa*(nguyên văn là tử triền lạn đả ;’)) chung quy vẫn là không hiệu quả.
“A……..Ngươi hỏi ta? Ta chưa yêu làm mà sao biết chứ?”
“Ố. Ta còn tưởng rằng ngươi kinh nghiệm rất phong phú chứ.”
Hắc Ngữ thật thà nói. Không còn cách nào, trước giờ mỗi lần có chuyện đều tìm Hắc Dong hỏi, cũng tự cho rằng Hắc Dong cái gì cũng biết.
“Tỷ….Ngươi cho ta là siêu nhân sao?”
Hắc Dong hết biết chỗ nói.
“Ừ. Đúng nha.”
“Ài ~ Quên đi. Ngươi cũng phải cho ta thời gian suy nghĩ chứ.”
Biện pháp đâu phải cứ muốn là nghĩ ra được đâu.
“Ờ. Mà….Tiện thể ngươi gọi người tới lắp bếp giúp ta. Hôm nay phải làm cho xong nhé!”
Hắc Ngữ nhớ tới chuyện cần làm hôm nay.
“……………Tỷ !!!”
Hắc Dong la to.
“Tốt! Chờ ta gọi lại cho ngươi lúc đó nói tiếp!”
Nói xong, không cho Hắc Dong cơ hội phản bác, Hắc Ngữ lập tức cúp điện thoại.
Vừa lúc cúp máy, Nguyệt Hi cũng mở cửa phòng ngủ đi ra, kinh ngạc nhìn Hắc Ngữ. Ngỳ hôm qua nàng ta không ngủ sớm nha, thế nào mà dậy sớm hay vậy!?
Hắc Ngữ nhe răng cười:
“Chào buổi sáng, Nguyệt Hi ~.”
Oa ! Nguyệt Hi mới ngủ dậy trông thật khả ái nha ! Tóc mất trật tự, mắt kèm nhèm, áo ngủ hơi nhàu..
“Ừm…chào…”
Nguyệt Hi vừa rời giường, còn đang lơ mơ. Loạng choạng đi vào nhà tắm.
Chải đầu rửa mặt xong Nguyệt Hi thấy thật khoan khoái. Nhìn Hắc Ngữ thấy nàng rảnh tay không làm việc, thắc mắc hỏi:
“Hắc Ngữ, ngươi không phải làm việc à?”
Sao mấy ngày nay nàng ta rảnh rỗi chơi không?. Kỳ quái.
“Hắc hắc ~ Để ở cùng ngươi cho nên ta nghỉ không làm đó mà!”
Haha, làm việc tại gia thật tốt. Muốn nghỉ ngơi thì lúc nào cũng nghỉ được. Tự do thoải mái biết mấy.
Nguyệt Hi đỏ mặt, nàng không chống cự được những lời nói kiểu này.
“A! Nguyệt Hi ngươi đỏ mặt kìa! Ha hả ~”
Hắc Ngữ cười hi hí nhìn Nguyệt Hi.
“Ngươi……..Ta……..”
“Đính đoong ~ đính đoong ~”
Ngay khi Nguyệt Hi bối rối không biết nên làm thế nào thì chuông cửa giải cứu cho nàng, nhanh lên chạy ra mở cửa.
Nhìn mấy nam nhân cao to đứng trước cửa, Nguyệt Hi căng thảng hỏi:
“Các ngươi là ai vậy?”
Trời ạ! Hình như là xã hội đen đến a!
“Chào! Chúng ta là tới lắp bếp!”
Nam tử da ngăm mỉm cười nói, tay chỉ chỉ vào hộp dụng cụ đang cầm.
“À. Mời vào.”
Thấy mấy người thợ bận rộn lắp đặt nhà bếp, Nguyệt Hi phải khâm phục Hắc Ngữ nói được thì làm được. Hôm qua mới nói ngày mai sẽ giải quyết xong. Hôm nay sáng sớm lập tức có thợ đến làm, nhưng Nguyệt Hi không hề biết là Hắc Ngữ giao cho Hắc Dong lo liệu chuyện này, cho nên những người này là do Hắc Dong kêu tới.
Vài tiếng sau, công nhân đã lắp xong bếp. Căn hộ ban đầu đơn sơ trống trải, lúc này đã có cảm giác gia đình ấm cúng, có phòng bếp quả là khác xưa.
“Ồ. Bọn họ năng suất thật đấy.”
Hắc Ngữ đi vào phòng bếp, hiếu kỳ sờ mó xung quanh. Nàng hài lòng nói:
“Nguyệt Hi ~~ Lúc nào thì ngươi nấu cho ăn đây?~”
Không thể chờ được nữa, rất muốn nhanh chóng được ăn món do Nguyệt Hi tự nấu a.
“Ăn cái gì mà ăn. Nhà ngươi không có nguyện liệu gì, một quả trứng cũng không có mà muốn ta nấu gì chứ?”
Nguyệt Hi liếc Hắc Ngữ. Con người này, chỉ biết ăn thôi à.
“Có mà. Trong nhà có mì gói.” Hắc Ngữ nghiêm túc trả lời.
“………………..”
Nguyệt Hi chịu thua Hắc Ngữ, đành nói: “Mì gói thì ngươi đun nước sôi là được.”
Hắc Ngữ làm nũng:
“Oa ~~ Không được ! Ngươi làm cho ta ăn mà!”
Không cần biết là mì gói hay gì, chỉ cần là do Nguyệt Hi làm là tốt rồi.
Nguyệt Hi chịu không nổi bộ dáng tấn công thương cảm của Hắc Ngữ, bất đắc dĩ nói:
“Được rồi. Buổi trưa ta sẽ làm.”
Thế nào mà mới sáng ra đã ầm ĩ đòi ăn mì?
“Hì hì ~ thật tốt quá!” Hắc Ngữ hài lòng cười.
Bỗng Hắc Ngữ nhớ tới chuyện nhờ Hắc Dong tính kế, vội vàng lấy điện thoại gọi đi.
“Tỷ…….ngươi đúng là nhanh nha. Ta vừa nghĩ ra một kế!!”
Hắc Dong cười xấu xa nói.
“Thật à? Nói ta nghe xem nào!”
Hai mắt Hắc Ngữ toả sáng.
“Là như này…….Ngươi trực tiếp đẩy ngã Nguyệt Hi đi! Rồi ăn nàng sạch sẽ!”
Hắc Dong nguy hiểm nói.
“Ô….Cứ như vậy? Như vậy là được ?!”
“Được chứ sao không !”
“Ừ! Ta biết rồi. Cám ơn ngươi!”
Hắc Ngữ định trong ngày hôm nay sẽ thực hành kế hoạch này..
Chương
14 - Thực thi
Nguyệt Hi trông Hắc Ngữ nghe điện thoại không hiểu cười khúc khích cái gì nữa. Gần đây nàng ta có nhiều khác lạ quá, mình phải xem lại con người này thôi.
“Nguyệt Hi ~ trưa rồi, ta muốn ăn mì ~”
Hắc Ngữ cười meo meo chạy đến bên cạnh Nguyệt Hi, nịnh nọt nói.
“Được rồi được rồi. Ngươi đừng đến gần ta như vậy.”
Nguyệt Hi hơi xấu hổ đẩy Hắc Ngữ ra. Mỗi lần nàng ta tới gần đều dán sát thân thể vào mình, lại còn ôm nên thậm chí cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau.
Hắc Ngữ nghe lời buông tay ra, cho Nguyệt Hi vào bếp nấu mì cho ăn.
Không lâu sau, hai tô mì nóng hổi đã xong. Bởi nguyên liệu nấu ăn cái gì cũng không có, ngay cả trứng cũng không thêm vào được, chỉ là hai tô mì không đơn giản vậy thôi.
“Ha hả ~~~ mì hôm nay thật ngon quá đi!”
Hắc Ngữ sì sụp sì sụp ăn, do Nguyệt Hi tự tay làm quả nhiên không như bình thường, bên trong chứa bao nhiêu tình cảm nha.
Nguyệt Hi đỏ mặt, chậm rãi nói:
“Cái gì mà ăn ngon hay không ngon. Cũng chỉ là mì thôi mà.”
Hắc Ngữ dạo này càng nói chuyện càng sến súa. Hướng phía Nguyệt Hi nói:
“Ngày mai đổi món khác đừng ăn thức ăn thiếu dinh dưỡng như này nha.” Cuối cùng, cuối cùng cũng có thể ăn ở nhà rồi.
Nguyệt Hi vừa ăn vừa nói:
“Nếu ngươi muốn ăn cái khác ngày mai nhớ đi mua đồ đó.!”
Ngay cả gạo, muối, dầu ăn, dấm,..còn không có, xem ra phải mua nhiều thứ lắm đây.
“Ừ, hiểu rồi!”
Hắc Ngữ gật đầu. Dù sao có mình đi theo thì ổn rồi. [Ngữ sợ Hi đi ra bị người bắt mất ~.~]
Hai người nhanh chóng giải quyết xong hai tô mì. Vì chưa có nước rửa chén nên đành ngâm nước, để mai rửa.
Hôm nay Hắc Ngữ nói chuyện với Nguyệt Hi như thể đang nói với người yêu của mình vậy, khiến cho nàng mặt đỏ tới mang tai. Hai người liên tục đùa giỡn với nhau. Vì trong nhà chỉ có mì gói là ăn được, bữa tối không thể cứ lại ăn mì. Cho nên không thể làm gì khác hơn là gọi thức ăn nhanh nữa.
Mà Hắc Ngữ thì đang định thực hiện kế sách của Hắc Dong.
Tới giờ đi ngủ, Hắc Ngữ chờ Nguyệt Hi lên giường nằm trước, sau đó trực tiếp nhào tới trên người nàng, bao vây nàng thật chặt.
“Hắc Ngữ, ngươi lại làm cái gì vậy? Buông ta ra!”
Nguyệt Hi đang chuẩn bị ngủ thì không ngờ có một bóng đen nhào tới, đem nàng đè xuống.
Hắc Ngữ cúi đầu nhìn Nguyệt Hi, gần đến nỗi mũi hai người chạm vào nhau, ôn nhu nói:
“Nguyệt Hi…….ngươi cho ta được không ?”
Theo kế sách của Hắc Dong, mau chóng ăn nàng!
“Hắc……”
Nguyệt Hi chưa kịp nói hết đã bị Hắc Ngữ che môi lại, tâm loạn như ma chỉ có thể tập trung lực lên môi Hắc Ngữ.
Hắc Ngữ vừa hôn vừa chậm rãi kéo áo nàng lên, nhẹ nhàng cởi dây áo lót, hai tay ôn nhu vuốt *.
“A ! Hắc……Hắc Ngữ……..”
Nguyệt Hi cảm giác ngực trong giây lát lạnh lẽo rồi tay Hắc Ngữ lại vuốt ve mình, cảm giác lạ lẫm khiến nàng vô cùng bối rối.
“Ta sẽ rất dịu dàng..”
Ánh mắt Hắc Ngữ nóng rực nhìn chằm chằm bộ ngực tươi đẹp của Nguyệt Hi, chậm rãi hôn xuống hoa nhũ, tiện đường ngậm lấy, liếm, hút, cắn.
“A….Đừng…ah…. ah…không…….dừng tay….”
Nguyệt Hi chưa từng trải qua, giờ bị dục vọng cường liệt đốt cháy, chỉ có thể rên khẽ, muốn đẩy Hắc Ngữ ra nhưng toàn thân vô lực, lúc này chỉ thấy những nơi mội và tay Hắc Ngữ chạm đến nóng vô cùng.
“Nguyệt Hi……….”
Hắc Ngữ chậm rãi hôn một đường dài từ ngực tới bụng, vươn đầu lưỡi cố ý trêu đùa cái rốn của Nguyệt Hi.
“Đừng……đừng như vậy…..Ah……..ah”
Nguyệt Hi nghĩ mình như sắp phát điên, thân thể càng ngày càng không giống như là của mình, thậm chí khát còn khao khát Hắc Ngữ động chạm.
Hắc Ngữ để lại trên người Nguyệt Hi vô số dấu hôn, tiếp tục nhiệt tình hôn môi nàng. Đầu lưỡi hai người liên tục quấn hút lấy nhau đến khi nước bọt theo khoé miệng Nguyệt Hi rỉ ra, môi hai người mới tách ra mang theo một đường trắng bạc.
“Nguyệt Hi……nàng đẹp quá……..”
Hắc Ngữ cúi đầu nhìn Nguyệt Hi đang hầu như khoả thân , ngoại trừ quần lót, quần áo của nàng đã thoát ra hết.
“Ngươi…..ta……….”
Bây giờ Nguyệt Hi không chỉ đỏ mặt mà hai tai cũng phiếm hồng. Việc đang làm đã vượt qua phạm vị nhận thức của nàng.
Hai tay Hắc Ngữ chầm chậm vuốt ve trên thân thể Nguyệt Hi trong khi môi không ngừng hôn nàng, như muốn hoà tan hai người vào nhau.
Không chỉ có Hắc Ngữ cảm thấy nóng rực, thân thể Nguyệt Hi đã nóng bừng từ lâu, bên trong có cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, có thể cảm thấy được dịch thể nơi tư mật .
“Nguyệt Hi…….ta yêu ngươi……”
Hắc Ngữ khẽ nói bên tai Nguyệt Hi.
“Hắc Ngữ…….”
Nguyệt Hi say mê nhìn Hắc Ngữ, nàng rung động vì Hắc Ngữ, hay có lẽ bản thân nàng đã yêu thương Hắc Ngữ từ lúc nào không biết. Cho nên mới không chán ghét động chạm của nàng, ngược lại còn có chờ mong.
“A……Nguyệt Hi….”
Hắc Ngữ đột nhiên không hề động đậy, chống thân thể nhìn Nguyệt Hi.
“Ừm?”
“Tiếp theo…..tiếp theo làm thế nào a?”
Hắc Ngữ cười khúc khích nói. Tuy rằng rất muốn! Thế nhưng……chính mình cũng chưa từng làm qua nha!
“Ngươi !!!!!”
Nguyệt Hi trợn tròn mắt. Người này khơi dậy ham muốn của nàng, kết quả lại nói không biết nên làm gì tiếp theo…..
Chương
15 - Ăn tươi
“Hắc Ngữ!! Ngươi không biết vậy mà còn bính ta?!!”
Thật là, ngươi lơ mơ thế còn khơi ham muốn cho ta, bây giờ thì hay quá rồi, ở đó bế tắc không biết làm gì.
Hắc Ngữ đột nhiên lộ vẻ chờ mong nhìn Nguyệt Hi:
“Nguyệt Hi…….ngươi có biết..? Vậy ngươi chỉ ta làm thế nào đi.”
“A…..ta…..cũng không biết..”
“Hả? Vậy, vậy làm sao bây giờ ?”
Trong lòng Hắc Ngữ vẫn đang rất muốn Nguyệt Hi, không thế bỏ dở nửa chừng chứ?
Nguyệt Hi bế tắc đẩy Hắc Ngữ ra, chỉnh lại quần áo, đỏ mặt nói:
“Vậy, vậy tìm phim xem đi.”
Cũng chỉ có cách này thôi! Hai người chưa từng abc xyz mà lại muốn abc xyz, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết. Cho nên mới tới c chưa qua được x nói chi z a ~ Thật thương cảm hai cô gái nha.
Hắc Ngữ nhẹ gật đầu, quần áo bất chỉnh, chân đất chạy đến máy vi tính, tra baidu tìm một bộ phim bách hợp, có chút xấu hổ nhấn nút download.
『 AA a a. . . Sắp tới... Ah. . . Nhanh một chút. . . Ác... 』
Phim chỉ mới bắt đầu, đã thấy hai người nữ quấn chặt lấy nhau, kích thích chỗ mẫn cảm của đối phương mà tiếng rên rỉ liên tục phát ra.
Hắc Ngữ cùng Nguyệt Hi đều mặt đỏ như nhau, chưa bao giờ biết con gái cũng có thể cho nhau kịch liệt như vậy. Nhìn tay hai người không ngừng thoải mái nơi tự mật của đối phương, liên tục chuyển động, có thể thấy ái mật từ cánh hoa đi ra.
[Ha…ha….đúng……đúng chỗ đó……]
Trong phim truyền tới tiếng thở dốc, ái dịch từ hoa huyệt tràn ra càng nhiều, thậm chí hai người còn vươn lưỡi liếm hút.
Cảnh tiếp theo càng khoa trương hơn nữa, bọn họ lấy ra một t*y, thấy hình dáng to lớn của nó làm cho Hắc Ngữ Nguyệt Hi hai nàng kinh khủng cùng nhau che mắt lại, không dám nhìn tiếp. Chỉ nghĩ đến cái vật kia tiến vào thân thể là hai nàng liền thấy…..kinh sợ!
“A….na..na bây giờ làm sao ?..” Nguyệt Hi hồng mặt hỏi, tiếp theo đi ngủ quên chuyện này đi vậy..
Hắc Ngữ cũng đỏ mặt nói:
“A….chúng ta..chúng ta tiếp tục a!”
Ánh mắt hàm chứa khát khao nhìn Nguyệt Hi. Qua phim vừa xem cũng hiểu được chút ít tiếp theo nên làm gì để đối phương vui vẻ, bây giờ là lúc thực hành.
“Còn….còn có tiếp tục..?”
Nguyệt Hi chưa nói xong đã bị Hắc Ngữ áp lên giường. Vừa ban nãy khát vọng trong cơ thể chưa có giảm quá, trái lại xem phim xong càng tăng thêm..
Hắc Ngữ vài động tác đã đem quần áo Nguyệt Hi thoát sạch, lần này nội y cũng không bỏ qua, đều thoát xuống tới. Cúi đầu trông nơi ẩm ướt của Nguyệt Hi, ngón tay nhẹ nhàng chạm tới.
“A………..”
Cảm giác hoàn toàn khác với lúc nãy, Nguyệt Hi nhịn không được kêu ra tiếng.
“Nguyệt Hi….. ngươi ướt quá..”
Ngón tay Hắc Ngữ bỗng chốc dính đầy ái dịch, vuốt ve vẽ loạn trên người Nguyệt Hi.
“Đừng…..đừng nói…”
Nguyệt Hi thẹn vô cùng giấu mặt nói.
Hắc Ngữ học theo phim, nâng dưới thân Nguyệt Hi lên, vươn đầu lưỡi liếm tới, hai bàn tay cũng từ từ về phía trước xoa nắn hai khoả trắng nõn.
“A…..a…… Hô…….a”
Nguyệt Hi bại trận dưới kỹ xảo cao siêu của Hắc Ngữ, không ngờ tới khả năng học tập của Hắc Ngữ nhanh đến vậy, ba nơi đều được âu yếm, căn bản là không có lực phản kháng.
“Nguyệt Hi…….”
Hắc Ngữ trực tiếp dán môi tại chỗ tư mật của Nguyệt Hi, khiêu đầu lưỡi tiến nhập hang động nhỏ, muốn thưởng thức ngày càng nhiều, càng nhiều, đầu lưỡi liên tục hướng bên trong tìm kiếm. Muốn không ngừng tiếp lấy ái dịch. Ra vào liên tục khiến Nguyệt Hi vô cùng kích thích.
“Aa…..Không nên………cường liệt quá……Ah….ah Sắp….sắp…..Aaa!!”
Nguyệt Hi che miệng mà rên rỉ. Nàng cảm giác được rõ ràng động tác của Hắc Ngữ trong người rõ nét như thế nào.
Ưm! Ta muốn càng nhiều…….Hắc Ngữ càng thêm sức mà hút, liếm, đầu lưỡi không dừng lại chuyễn động, cảm giác được Nguyệt Hi một trận co rút, bên tai nghe thấy thanh âm vang cao, bên miệng tuôn ra càng nhiều ái dịch.
“Haa….ngươi…ngươi……!”
Nguyệt Hi toàn thân không sức lực nằm tại trên giường, ngượng ngùng không dám nghĩ tới mình lại kêu tiếng lớn như thế. Thật mất mặt a!
“Nguyệt Hi….. thoải mái không?”
Bên miệng Hắc Ngữ còn dính ái dịch, mỉm cười ôm Nguyệt Hi.
“Ừm……nhưng mệt mỏi quá..” không nghĩ tới lại tiêu hao thể lực như thế.
“A ~ chúng ta còn tiếp tục!”
Nhớ trong phim còn có bắt tay vào mà. Làm làm xem đã.
Nguyệt Hi bất ngờ, muốn ngăn cản Hắc Ngữ, dù vậy bị Hắc Ngữ hôn sâu không cách nào động đậy, tiếp theo cảm giác dười thân truyền tới đau đớn, biết thân mình đã phá.
Hắc Ngữ thấy nước mắt Nguyệt Hi, yêu thương nói:
“Xin lỗi……Rất đau sao?” Chết tiệt. Mình sao lại vội như thế.
“Ừm…..không sao…..ta khá…” Nguyệt Hi hồng mặt nói.
“Ta chuyển động đây!”
Hắc Ngữ vừa nói vừa bắt đầu chậm rãi nhúc nhích ngón tay.
Bên trong ấm áp bao phủ lấy ngón tay Hắc Ngữ, cẩn thận ra vào, nghe Nguyệt Hi vui sướng thở dốc như được khuyến khích đánh trống reo hò, vô ý thức nhanh hơn động tác.
“Aa….a….dừng…….quá, quá nhanh a…..Đừng……..aa…….A!”
Bên trong một trận thu hẹp, Hắc Ngữ biết Nguyệt Hi đạt tởi đỉnh, yêu thương ôm lấy nàng, nhìn thân thề nàng ửng hồng, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán nàng.
Đến khi Nguyệt Hi bình tĩnh lại, không còn thở hổn hển nữa, mới tức giận nhéo má Hắc Ngữ la:
“Ngươi làm cái gì a? Muốn mệt chết ta sao?”
“Hắc hắc ~ Đừng tức giận như thế. Ai bảo ngươi có thân thể mỹ lệ như thế chi? Làm ta đều nhịn không được.”
Hắc Ngữ ỷ ôi nói.
“Ngươi! Không được chạm vào ta nữa. Đi ngủ!”
Nguyệt Hi mệt mỏi rã rời ra lệnh.
“Ừ!”
Hắc Ngữ cười khúc khích ôm ấp Nguyệt Hi. Thầm bội phục kế sách của Tiểu Dong, thật là tốt.!
Chương
16 - Phản kích
Sáng hôm sau Nguyệt Hi tỉnh lại toàn thân còn đau nhức, hơn nữa Hắc Ngữ còn nằm trên người nàng. Thảo nào nàng ngủ không tốt lắm, thì ra đều là do nàng ta làm hại. Vừa nghĩ tới đêm qua mình bị ăn sạch sẽ, liền cảm thấy rất không phục. Vì cái gì mà nàng phải làm thụ? Nàng cũng muốn Hắc Ngữ nếm mùi vị bị ăn là gì.
Nguyệt Hi cẩn thận cho Hắc Ngữ nằm thẳng trên giường, chậm rãi thoát quần áo của nàng, vừa nghĩ tới đêm qua nàng ta còn không có cởi gì mà bản thân lại bị thoát sạch sẽ thì rất bất mãn. Nàng muốn như nhau mới được nha! Không thì chỉ có nàng bị thấy hết trơn, mỗi chỗ thịt đều thấy.
Cởi quần áo của Hắc Ngữ xong, Nguyệt Hi đỏ mặt nhìn bộ ngực xinh xắn của Hắc Ngữ, hơi run rẩy vươn tay chạm đến, bàn tay lành lạnh chạm vào khối ấm áp đột nhiên rùng mình, nhưng dưới tay là xúc cảm rất dễ chịu, bắt đầu vui thích xoa nắn lên.
“Ưm……..”
Trong mộng ngủ bị quấy nhiễu, Hắc Ngữ bắt đầu phát ra thanh âm cưỡng lại.
Nhưng Nguyệt Hi có thể nào bỏ qua nàng đây! Ai khiến nàng đêm qua kêu ra tiếng….. xấu hổ như vậy. Hôm nay cũng muốn nghe tiếng Hắc Ngữ kêu lên.
Nguyêt Hi học động tác của Hắc Ngữ, từ xương quai xanh chậm rãi gặm xuống, một đường trượt tới ngực. Ngẩng đầu nhìn Hắc Ngữ còn chưa tỉnh dậy, tà ác cười, cố ý cắn nhẹ hạt phấn của nàng, bên kia….cũng lấy tay xoa nắn.
“A…..a……….”
Hắc Ngữ ngủ không yên ổn, thấy một làn nhiệt khí trong cơ thể tràn qua, từ từ mở mắt. Lúc này phát hiện thân thể từ lâu trơn nhẵn, mà Nguyệt Hi đang nằm trên người nàng âu yếm.
“Nguyệt….Nguyệt Hi……..?”
Hắc Ngữ giật mình hô to.
Nguyệt Hi ngọt ngào cười:
“Ngươi tỉnh rồi?”
Nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại, chậm rãi tìm tới chỗ mẫn cảm của Hắc Ngữ.
Hắc Ngữ có chút run rẩy, nhẹ nhàng rên rỉ. Không ngờ rằng sáng sớm đã bị Nguyệt Hi tập kích. Thế nhưng……Nguyệt Hi chịu động chạm nàng có nghĩa là nàng có hi vọng!
Thế nhưng……hiện tại cũng không phải lúc nghĩ đông nghĩ tây. Bởi vì hoàn toàn bị Nguyệt Hi áp ở dưới thân, cảm thụ tay Nguyệt Hi trượt trên thân thể, má bỗng chốc ửng hồng, nhìn ánh mắt tràn đầy ham muốn của Nguyệt Hi, nàng cũng rất khát vọng được tiếp xúc.
Hai bàn tay ôm cổ Nguyệt Hi, kéo nàng xuống, nhiệt tình hôn môi. Thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi cùng nhau đùa nháo. Nước bọt của hai người đã sớm phân không rõ, đôi mắt thâm tình nhìn đối phương.
“Ngữ…………”
Ngón tay Nguyệt hi chậm rãi trượt qua vùng bụng, chạm tới nơi từ lâu đã ẩm ướt.
“A……..Nguyệt Hi…….Nguyệt Hi………”
Dù sao cũng là lần đầu tiên, Hắc Ngữ có phần hoang mang.
Nguyệt Hi nhẹ nhàng chuyển động nơi nhuỵ hoa ướt át, khéo tay trêu đùa nơi mẫn cảm của nàng. Môi cũng không dừng lưu lại trên người nàng đầy ấn ký, khiến Hắc Ngữ thở gấp không ngừng.
“Ha…..ha…….a…….a”
Hắc Ngữ nhắm mắt cảm thụ từng trận vui sướng Nguyệt Hi mang tới.
Ngón tay Nguyệt Hi liên tục khiêu khích, cảm giác Hắc Ngữ ra càng nhiều ái dịch, mỉm cười, cúi đầu bên tai nàng khẽ nói:
“Ngữ…….ta vào đây.”
“Ưm…….được ……….Aa……”
Tại giây phút Nguyệt Hi tiến nhập vào, Hắc Ngữ đau đến la to, ngay cả nước mắt cũng trào ra.
“Đau quá…..Ô………”
Hắc Ngữ thương cảm nhìn Nguyệt Hi.
Nguyệt Hi hôn môi Hắc Ngữ. Thấp giọng nói:
“Xin lỗi. Còn đau sao không ?”
Ngày hôm qua nàng cũng cảm nhận đau nhức, nên yêu thương mà hôn Hắc Ngữ.
Hắc Ngữ nhẹ nhàng lắc đầu, đã không đau nhức như vừa mới vậy nữa.
“Vậy……..ta bắt đầu chuyển động…”
Nguyệt Hi vẫn hôn Hắc Ngữ, ngón tay chậm rãi di động, cảm giác càng lúc càng nhiều ái dịch tràn ra, bên trong chặt chẽ bao phủ ngón tay nàng.
“Aa…..a……ư…….Ha………”
Hắc Ngữ buông ra nụ hôn sâu. Hiện giờ nàng không cách gì chỉ từng ngụm thở gấp, trong cơ thể khát vọng từ từ khuếch đại.
Nguyệt Hi sờ lấy tiểu hạch, vươn một ngón tay khác nhẹ nhàng chạm đến hoa nhuỵ, cảm giác được Hắc Ngữ đang run rẩy.
“Á…….Nguyệt Hi……..đừng…….a…….a….ưm……”
Đột nhiên kích thích làm thân thể Hắc Ngữ chấn động, dục vọng cường liệt liên tục tràn ra, , cơ thể như không còn là của nàng nữa, thật sâu muốn Nguyệt Hi tiếp tục xâm lấn chính mình.
“Ngữ………”
Nguyệt Hi hiểu rõ nhanh hơn tốc độ di động, lưỡi liếm nơi mẫn cảm, muốn làm Hắc Ngữ thoải mái.
“Aa……phải……phải tới……..Aa!!”
Hắc Ngữ cảm thấy cơ thể như nổ tung, trong nháy mắt ngã vào bể tình, run rẩy chảy ra ái dịch, dính ướt tay Nguyệt Hi.
Nguyệt Hi mỉm cười nhìn biểu tình mềm mại đáng yêu của Hắc Ngữ, biết mình đã không cách nào thoát khỏi, lặng lẽ yêu thương con người này, một người chỉ biết trạch tại nhà, một ngu ngốc.
“Ưm…….”
Hắc Ngữ kiệt sức nằm trên giường không muốn động, quay đầu nhìn Nguyệt Hi đang mỉm cười với nàng.
“Nguyệt Hi……Ngươi…Ngươi yêu ta sao?”
Hắc Ngữ phát hiện hình như chưa nghe nàng nói tiếng yêu. Mặc dù nàng đã đem nàng ăn sạch, nàng cũng ăn mình như nhau.
Nguyệt Hi cười cười nói:
“Ngươi nói xem?” Ngươi cái người này ngu ngốc!
“A………Ngươi không nói sao ta biết?”
Hắc Ngữ đáng thương nói.
“Được. Vậy…….Ta yêu ngươi.”
Nguyệt Hi nói xong thì hôn Hắc Ngữ.
Ta cũng yêu ngươi… …
Chương
17 - Ngọt ngào
Hai
người khoả thân nằm ôm nhau. Sáng sớm đã tập thể
dục, hơn nữa sau tối hôm qua còn mệt rã rời khiến cho
hai người tiếp tục nằm trên giường không muốn đứng
lên.
“Ha….! Mệt quá. Nguyệt Hi, đều do ngươi hại ta đó!”
Hắc Ngữ nằm trên giường, không giữ hình tượng mà lăn qua lăn lại.
Nguyệt Hi trắng mắt liếc nàng:
“Ngươi còn nói! Là ai đêm qua kiên quyết muốn làm? Ta cũng mệt chết được.”
Vì ngươi mà eo ta…..đau nhức a!
Hắc Ngữ nhẹ nhàng nắm tay Nguyệt Hi, dịu dàng nói:
“Thế nhưng……ta không có hối hận! Bởi vì chuyện này làm chúng ta tiến thêm một bước, ta rất vui sướng! Hiện tại ta rất hạnh phúc!”
Thật tốt, mối tình đầu của ta..
“Ngươi nha!”
Nguyệt Hi cười cười cọ cọ trán Hắc Ngữ.
“Ta rất muốn thời gian ngừng trôi ngay lúc này!”
Chuyện gì đều không muốn làm. Chỉ muốn nằm bên cạnh ngươi.
“Ngữ, đồ ngốc này!”
Ai ~ Nhưng ta lại yêu một tên ngốc là ngươi…
“Ục uc……”
Một trận thanh âm làm hai người giật mình tỉnh giấc.
Vốn dự định ngày hôm nay ra ngoài mua thức ăn và đồ làm bếp nhưng do Nguyệt Hi phản kích khiến hai nàng mệt mỏi rã rời nằm dính trên giường từ sáng , mãi đến khi cái bụng biểu tình mới nhớ tới các nàng phải đi mua sắm. Nguyệt Hi vội vàng kéo Hắc Ngữ, hai người nhanh chóng thay quần áo.
“Nguyệt Hi ~ ngày mai đi mua cũng được mà!”
Hắc Ngữ không gấp muốn mua hôm nay, nàng thật sự rất mệt Ngày hôm qua âu yếm Nguyệt Hi, sáng nay bị nàng ăn lại, hông mỏi rã rời. Hắc Ngữ không gấp muốn mua hôm nay, nàng thật sự rất mệt. Hôm qua âu yếm Nguyệt Hi, sáng nay bị nàng ăn lại, hông mỏi rã rời.
Nguyệt Hi tức giận liếc mắt nói:
“Không được. Nói như như ngươi ta thấy ngày mai ngươi lại dời qua ngày mốt! Cho nên nhất định hôm nay phải đi mới được !”
“Ách.”
Hắc Ngữ ngoan ngoãn nghe lời, tuỳ tiện nhặt quần áo lên mặc, dù sao không phải “bộ đồ mới của Quốc vương”* là được .
*còn nhớ câu chuyện này không
Nguyệt Hi thay xong quần áo, quay đầu sang nhìn Hắc Ngữ suýt nữa té xỉu.
Nàng…..nàng đang mặc cái quái gì vậy? Cái áo hoa văn phai màu, chiếc quần thể dục không biết của trường nào, tóc mới ngủ dậy còn chưa chải…..Với bộ dạng như vậy nàng muốn ra khỏi cửa?
“Ngữ……ngươi cứ mặc như vậy mà ra ngoài?!”
Nguyệt Hi to mắt há hốc nhìn. Lần đầu tiên thấy người như vậy….Hơn nữa, nàng không sợ mất mặt sao?
Hắc Ngữ cúi đầu nhìn trang phục đang mặc.
“Ừ. Có quần áo che người là tốt rồi! Đi thôi!”
“Không được. Ngươi thay bộ đồ khác cho ta!”
Trời ạ…….. Có thể mặc như vậy ra ngoài gặp người khác sao? Bình thường ở nhà mặc như thế còn có thể không nói gì, nhưng hiện tại là đi ra ngoài nha!
“Hả? Vì sao? Có chỗ nào không ổn?”
Hắc Ngữ nhìn đi nhìn lại quần áo của mình, cũng giống như mọi khi mà.
Nguyệt Hi nén giận nói:
“Ngươi đem tất cả quần áo của ngươi ra cho ta xem!”
Ôi, đau đầu quá….Ta thế nào lại đi thích ngươi vậy..?
Thấy Nguyệt Hi tức giận, Hắc Ngữ cởi đồ ra để lên giường. Nguyệt Hi nghiêm mặt đem quăng bộ đồ xuống đất, Hắc Ngữ tội nghiệp một câu cũng không dám hó hé, nhặt đồ dưới đất lên thu dọn sạch sẽ.
Nguyệt Hi càng xem càng há hốc, quần áo của nàng…….Hầu như không có cái nào coi được, hai chục cái áo thì miễn cưỡng để lại hai chiếc, quần thì chỉ có một quần jean là tạm ổn, mấy cái khác đều là quần bông, quần thể dục, quần biến màu.
“Ngươi thay cho ta hai cái này lẹ lên!”
Nguyệt Hi ra lệnh cho Hắc Ngữ.
“Ách!”
Hắc Ngữ vội thay quần áo. Tuy rằng cũng không đẹp lắm, nhưng so với khi nãy còn hơn nhiều lắm, nhiều lắm.
Nguyệt Hi cùng Hắc Ngữ sau một lúc cũng ra khỏi nhà. Đã đến trưa, sở dĩ chưa ăn gì nên hai người đi tiệm ăn no nê.
Sau đó hai người đi bách hóa xem một chút, mua một ít chén đũa. Tiện đường kéo Hắc Ngữ đến cửa hàng quần áo mua cho nàng vài bộ đơn giản dễ nhìn, dọc đường còn cãi nhau ầm ĩ trông giống như một đôi tỷ muội.
Hắc Ngữ vui sướng ôm lấy tay Nguyệt Hi, cười hì hì nói:
“Ha hả ~~ Cùng Nguyệt Hi ra ngoài thật khác xưa nha! Rất vui vẻ đó.”
Tuy rằng mua một tá các thứ đồ, hai tay đều là bao lớn bao nhỏ nhưng là ngày vui nhất từ trước tới nay của Hắc Ngữ.
“Đúng vậy. Ở cùng với ngươi ta quên đi hồi ức đau khổ kia, không sợ hãi gì cả.”
"Thị a! Với ngươi cùng một chỗ ta hình như có thể quên mất này thống khổ đích hồi ức, sẽ không sợ hãi bên ngoài đích tất cả."
“Vậy lần sau chúng ta lại đi dạo chơi như thế này đi!”
Hắc Ngữ bắt đầu thay đổi cách nghĩ, vốn nghĩ rằng ra ngoài không bằng ở nhà cho sướng, lúc này nàng hiểu được đi ra một chút cũng không sai.
“Ừ. Được thôi.”
Cuối cùng các nàng mua một ít sủi cảo, mì các loại rồi về tổ ấm của hai người.
Lúc này vừa đúng giờ bữa tối, Nguyệt Hi trong bếp nấu nướng, Hắc Ngữ mở máy tính check mail. Vì hiện tại là thời kì mới yêu nhau cuồng nhiệt, nàng không muốn bận bịu làm việc. Dù sao nàng thầm nghĩ ở bên cạnh Nguyệt Hi càng nhiều càng tốt, hượng thụ thời gian yêu nhau ngọt ngào say đắm.
Lúc này vừa vặn tới rồi bữa cơm đích thời gian, Nguyệt Hi tại trù phòng đại triển thân thủ, Hắc Ngữ tắc mở máy tính nhìn văn kiện, bởi hiện tại tại tình yêu cuồng nhiệt kỳ, nhượng tha tuyệt không muốn đi bận về việc.. Công tác chuyện tình, quay về với chính nghĩa tha hiện tại thầm nghĩ hảo hảo bồi tại Nguyệt Hi đích bên cạnh, hưởng thụ ngọt ngào đích yêu say đắm thời gian.
Vì không mua nguyên liệu nấu ăn gì, Nguyệt Hi chỉ đơn giản hấp bánh sủi cảo, không bao lâu là có thể ăn.
“Ô. Thật không tồi nha. Ăn ngon lắm!”
Hắc Ngữ vui vẻ ăn từng ngụm, không sợ nóng bỏ sủi cảo vào miệng.
“Ngươi nha! Từ từ ăn, không có ai giành ăn với ngươi đâu!”
Buồn cười nhìn Hắc Ngữ ăn, cầm khăn lau khoé miệng cho nàng.
“Hắc hắc ~”
Hai người vui vẻ ăn bữa ăn đầu tiên Nguyệt Hi tự tay làm. Ăn no xong Hắc Ngữ gọi cho Hắc Dong khoe khoang, ba hoa chích choè khoe chuyện của hai người.
“Ha….! Mệt quá. Nguyệt Hi, đều do ngươi hại ta đó!”
Hắc Ngữ nằm trên giường, không giữ hình tượng mà lăn qua lăn lại.
Nguyệt Hi trắng mắt liếc nàng:
“Ngươi còn nói! Là ai đêm qua kiên quyết muốn làm? Ta cũng mệt chết được.”
Vì ngươi mà eo ta…..đau nhức a!
Hắc Ngữ nhẹ nhàng nắm tay Nguyệt Hi, dịu dàng nói:
“Thế nhưng……ta không có hối hận! Bởi vì chuyện này làm chúng ta tiến thêm một bước, ta rất vui sướng! Hiện tại ta rất hạnh phúc!”
Thật tốt, mối tình đầu của ta..
“Ngươi nha!”
Nguyệt Hi cười cười cọ cọ trán Hắc Ngữ.
“Ta rất muốn thời gian ngừng trôi ngay lúc này!”
Chuyện gì đều không muốn làm. Chỉ muốn nằm bên cạnh ngươi.
“Ngữ, đồ ngốc này!”
Ai ~ Nhưng ta lại yêu một tên ngốc là ngươi…
“Ục uc……”
Một trận thanh âm làm hai người giật mình tỉnh giấc.
Vốn dự định ngày hôm nay ra ngoài mua thức ăn và đồ làm bếp nhưng do Nguyệt Hi phản kích khiến hai nàng mệt mỏi rã rời nằm dính trên giường từ sáng , mãi đến khi cái bụng biểu tình mới nhớ tới các nàng phải đi mua sắm. Nguyệt Hi vội vàng kéo Hắc Ngữ, hai người nhanh chóng thay quần áo.
“Nguyệt Hi ~ ngày mai đi mua cũng được mà!”
Hắc Ngữ không gấp muốn mua hôm nay, nàng thật sự rất mệt Ngày hôm qua âu yếm Nguyệt Hi, sáng nay bị nàng ăn lại, hông mỏi rã rời. Hắc Ngữ không gấp muốn mua hôm nay, nàng thật sự rất mệt. Hôm qua âu yếm Nguyệt Hi, sáng nay bị nàng ăn lại, hông mỏi rã rời.
Nguyệt Hi tức giận liếc mắt nói:
“Không được. Nói như như ngươi ta thấy ngày mai ngươi lại dời qua ngày mốt! Cho nên nhất định hôm nay phải đi mới được !”
“Ách.”
Hắc Ngữ ngoan ngoãn nghe lời, tuỳ tiện nhặt quần áo lên mặc, dù sao không phải “bộ đồ mới của Quốc vương”* là được .
*còn nhớ câu chuyện này không

Nguyệt Hi thay xong quần áo, quay đầu sang nhìn Hắc Ngữ suýt nữa té xỉu.
Nàng…..nàng đang mặc cái quái gì vậy? Cái áo hoa văn phai màu, chiếc quần thể dục không biết của trường nào, tóc mới ngủ dậy còn chưa chải…..Với bộ dạng như vậy nàng muốn ra khỏi cửa?
“Ngữ……ngươi cứ mặc như vậy mà ra ngoài?!”
Nguyệt Hi to mắt há hốc nhìn. Lần đầu tiên thấy người như vậy….Hơn nữa, nàng không sợ mất mặt sao?
Hắc Ngữ cúi đầu nhìn trang phục đang mặc.
“Ừ. Có quần áo che người là tốt rồi! Đi thôi!”
“Không được. Ngươi thay bộ đồ khác cho ta!”
Trời ạ…….. Có thể mặc như vậy ra ngoài gặp người khác sao? Bình thường ở nhà mặc như thế còn có thể không nói gì, nhưng hiện tại là đi ra ngoài nha!
“Hả? Vì sao? Có chỗ nào không ổn?”
Hắc Ngữ nhìn đi nhìn lại quần áo của mình, cũng giống như mọi khi mà.
Nguyệt Hi nén giận nói:
“Ngươi đem tất cả quần áo của ngươi ra cho ta xem!”
Ôi, đau đầu quá….Ta thế nào lại đi thích ngươi vậy..?
Thấy Nguyệt Hi tức giận, Hắc Ngữ cởi đồ ra để lên giường. Nguyệt Hi nghiêm mặt đem quăng bộ đồ xuống đất, Hắc Ngữ tội nghiệp một câu cũng không dám hó hé, nhặt đồ dưới đất lên thu dọn sạch sẽ.
Nguyệt Hi càng xem càng há hốc, quần áo của nàng…….Hầu như không có cái nào coi được, hai chục cái áo thì miễn cưỡng để lại hai chiếc, quần thì chỉ có một quần jean là tạm ổn, mấy cái khác đều là quần bông, quần thể dục, quần biến màu.
“Ngươi thay cho ta hai cái này lẹ lên!”
Nguyệt Hi ra lệnh cho Hắc Ngữ.
“Ách!”
Hắc Ngữ vội thay quần áo. Tuy rằng cũng không đẹp lắm, nhưng so với khi nãy còn hơn nhiều lắm, nhiều lắm.
Nguyệt Hi cùng Hắc Ngữ sau một lúc cũng ra khỏi nhà. Đã đến trưa, sở dĩ chưa ăn gì nên hai người đi tiệm ăn no nê.
Sau đó hai người đi bách hóa xem một chút, mua một ít chén đũa. Tiện đường kéo Hắc Ngữ đến cửa hàng quần áo mua cho nàng vài bộ đơn giản dễ nhìn, dọc đường còn cãi nhau ầm ĩ trông giống như một đôi tỷ muội.
Hắc Ngữ vui sướng ôm lấy tay Nguyệt Hi, cười hì hì nói:
“Ha hả ~~ Cùng Nguyệt Hi ra ngoài thật khác xưa nha! Rất vui vẻ đó.”
Tuy rằng mua một tá các thứ đồ, hai tay đều là bao lớn bao nhỏ nhưng là ngày vui nhất từ trước tới nay của Hắc Ngữ.
“Đúng vậy. Ở cùng với ngươi ta quên đi hồi ức đau khổ kia, không sợ hãi gì cả.”
"Thị a! Với ngươi cùng một chỗ ta hình như có thể quên mất này thống khổ đích hồi ức, sẽ không sợ hãi bên ngoài đích tất cả."
“Vậy lần sau chúng ta lại đi dạo chơi như thế này đi!”
Hắc Ngữ bắt đầu thay đổi cách nghĩ, vốn nghĩ rằng ra ngoài không bằng ở nhà cho sướng, lúc này nàng hiểu được đi ra một chút cũng không sai.
“Ừ. Được thôi.”
Cuối cùng các nàng mua một ít sủi cảo, mì các loại rồi về tổ ấm của hai người.
Lúc này vừa đúng giờ bữa tối, Nguyệt Hi trong bếp nấu nướng, Hắc Ngữ mở máy tính check mail. Vì hiện tại là thời kì mới yêu nhau cuồng nhiệt, nàng không muốn bận bịu làm việc. Dù sao nàng thầm nghĩ ở bên cạnh Nguyệt Hi càng nhiều càng tốt, hượng thụ thời gian yêu nhau ngọt ngào say đắm.
Lúc này vừa vặn tới rồi bữa cơm đích thời gian, Nguyệt Hi tại trù phòng đại triển thân thủ, Hắc Ngữ tắc mở máy tính nhìn văn kiện, bởi hiện tại tại tình yêu cuồng nhiệt kỳ, nhượng tha tuyệt không muốn đi bận về việc.. Công tác chuyện tình, quay về với chính nghĩa tha hiện tại thầm nghĩ hảo hảo bồi tại Nguyệt Hi đích bên cạnh, hưởng thụ ngọt ngào đích yêu say đắm thời gian.
Vì không mua nguyên liệu nấu ăn gì, Nguyệt Hi chỉ đơn giản hấp bánh sủi cảo, không bao lâu là có thể ăn.
“Ô. Thật không tồi nha. Ăn ngon lắm!”
Hắc Ngữ vui vẻ ăn từng ngụm, không sợ nóng bỏ sủi cảo vào miệng.
“Ngươi nha! Từ từ ăn, không có ai giành ăn với ngươi đâu!”
Buồn cười nhìn Hắc Ngữ ăn, cầm khăn lau khoé miệng cho nàng.
“Hắc hắc ~”
Hai người vui vẻ ăn bữa ăn đầu tiên Nguyệt Hi tự tay làm. Ăn no xong Hắc Ngữ gọi cho Hắc Dong khoe khoang, ba hoa chích choè khoe chuyện của hai người.
Chương
18 - Hẹn hò
Từ
khi hưởng qua thức ăn do Nguyệt Hi nấu, Hắc Ngữ không
còn thói quen ăn thức ăn ngoài nữa, mỗi ngày đều bảo
Nguyệt Hi làm cho mình ăn. Mà Nguyệt Hi không chịu được
Hắc Ngữ làm nũng, không thể làm gì khác hơn là đáp
ứng. Cho nên mỗi ngày trừ bữa sáng ra, bữa trưa cùng
bữa tối là do nàng phụ trách hết.
Thế nhưng ngày hôm qua chỉ mua có sủi cảo và mì, nên sáng hôm nay Nguyệt Hi phải đi chợ mua thức ăn. Hai người bắt đầu cuộc sống song thê tứ túc của mình, như thế ngọt ngào và hạnh phúc.
Hắc Ngữ mỗi sáng cũng không té xuống giường nữa, vì mỗi ngày đều ôm thân thể Nguyệt Hi ấm áp ngủ, tất nhiên không còn lăn lộn trên giường nữa. Thành thói quen rúc vào nơi ấm áp kia, nhưng làm cho Nguyệt Hi mỗi lần rời giường luôn bị Hắc Ngữ cuốn lấy tay chân.
Tuy rằng sinh hoạt bình thản giản đơn, nhưng các nàng rất hưởng thụ cuộc sống như thế.
Sáng sớm, Nguyệt Hi đã tỉnh, say đắm nhìn Hắc Ngữ nằm bên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng. Mỗi lần thấy Hắc Ngữ ăn ngon thức ăn do mình nấu, nhìn nàng đòi thêm một chén, mỗi một động tác, mỗi một biểu tình đều làm Nguyệt Hi nghĩ rất hạnh phúc.
“Ô…..Nguyệt Hi….mấy giờ rồi?”
Hắc Ngữ sương mù mở hai mắt.
“Còn sớm. Ngủ thêm một lúc đi.” Nguyệt Hi cười nói.
“Ừm…”
Hắc Ngữ lại gần Nguyệt Hi, hai tay ôm eo nàng, hai chân cũng quấn lấy chân nàng, đầu tựa ở vai Nguyệt Hi, không lâu sau ngủ lại.
Nguyệt Hi hạnh phúc dựa vào Hắc Ngữ cũng chậm tiến vào mộng đẹp…
Gần tới buổi trưa, hai người cùng nhau tỉnh lại. Bởi vì đều cảm thấy đói bụng quá rồi, hơn nữa ngủ nướng như vậy đã đủ rồi, tiếp tục nằm thêm sẽ nặng người.
Nguyệt Hi rất nhanh đứng dậy đi rủa mặt. Đi qua giường kêu tỉnh Hắc Ngữ. Tiếp theo tại nhà bếp nấu cơm, xắt rau củ, bỏ vào chảo xào lên, hương thơm nức bay khắp gian nhà.
“Oa ~~ Thơm quá à! Ăn được chưa?”
Hắc Ngữ ngồi bên bàn cơm, trước mặt là chén đũa đã dọn ra, chuẩn bị hưởng thụ món ngon.
“Xem ngươi gấp gáp cái gì, sắp xong rồi.”
Nguyệt Hi nhanh tay đảo vài món, thoáng cái đã xong. Món ăn nóng hổi dọn ra bàn, hai người bắt đầu ăn.
Ăn no xong, Hắc Ngữ ngồi nghỉ ngơi tại sô pha, quay sang Nguyệt Hi nói:
“Nguyệt Hi, chúng ta đi hẹn hò đi.”
“A? Hôm nay?” Đột nhiên như vậy?
“Đúng a! Cải lương không bằng bạo lực (nói dông dài không bằng làm ngay)! Hôm nay đi ngay a~”
Hơn nữa hôm nay khí trời đẹp nữa.
“Ừ, được thôi. Chờ ta rửa chén đã.”
Nguyệt Hi vội vàng bắt tay làm cho xong.
“Ta phụ ngươi.”
Hắc Ngữ lanh lợi đến bên cạnh Nguyệt Hi, chăm chú giúp nàng rửa chén bát.
Hai người vui vẻ thay đồ đi hẹn hò, tay trong tay đi trên phố. Nhìn người đi đường, có tình nhân, có người đi làm vội vàng…….rất nhiều loại người.
“Nguyệt Hi ~ hẹn hò nên làm gì a?”
Hắc Ngữ thắc mắc hỏi. Hôn môi các nàng cũng đã làm, trên giường……Khụ khụ (ho).. cũng làm trước, vậy hẹn hò làm cái gì nha?!
Nguyệt Hi khổ não nói:
“Ta cũng không biết nha. Xem phim, cùng nhau đi ăn?!”
“Ô……có khác gì chúng ta bình thường sinh hoạt đâu?”
Các nàng ngày thường như thế là hẹn hò sao?
“Ha hả ~ Ai biết đâu!”
Nàng cũng không biết người khác hẹn hò là như thế nào.
“Không sao. Lo nghĩ gì nhiều. Chúng ta cứ đi tới đâu thì tới.!”
Kéo tay Nguyệt Hi, Hắc Ngữ mắt sáng thấy cách đó không xa có máy gắp thú bông, bên trong có mấy con thỏ khả ái nhìn người qua lại, như là đang nói: Mau gắp ta về nha đi!
Nguyệt Hi nhìn Hắc Ngữ biểu tình như trẻ con nói:
“Ngươi thích nó sao?”
‘Ừ. Dễ thương quá. Ta câu cho ngươi nha!”
Hắc Ngữ liền bỏ vào một đồng xu, tập trung điều khiển. Bởi chưa bao giờ chơi trò này lại càng không thể ở lần đầu tiên câu được, nhưng Hắc Ngữ học rất nhanh, thất bại năm sáu lần cuối cùng gắp trúng, như hiến vật quý tặng cho Nguyệt Hi.
Hai người cùng nhau vui đùa trên đường, thấy món ăn vặt hoặc là món điểm tâm ngọt đều ăn. Có trang sức thích ý cũng mua, nhân tiện còn mua linh kiện, quần áo….vân vân.
Cuồi cùng hai nàng cũng mệt nhoài, tới nhà hàng Thịt Bò ăn. Hai người ngọt ngào đút cho nhau ăn, thỉnh thoảng còn thừa dịp người khác không để ý hôn môi. Cảm tình của hai người liên tục tăng, trong lòng vị trí của đối phương cũng ngày càng lớn, như đã không thể không có nhau.
Giữa lúc các nàng đang vui vẻ ăn bên nhau, có một thanh âm quan thuộc truyền tới:
“Ngươi chẳng phải là Bạch Nguyệt Hi sao?”
Bạch Nguyệt Ngưng vẻ mặt kinh ngạc nhìn muội muội. Vốn tưởng rằng nàng sa sút đến độ phải đi ăn xin không ngờ lại gặp nhau ở nhà hàng cao cấp thế này. Hơn nữa có cả cô trạch nữ kia, còn có các nàng phát ra bầu không khí là lạ thế nào. Rốt cuộc hai người sao lại cùng một chỗ.
Cái nĩa trong tay Nguyệt Hi leng keng rơi xuống, khẽ thốt ra:
“Tỷ tỷ…..”
Lúc này Bạch lão ba cùng Bạch lão mụ cũng vừa đi tới, phát hiện Nguyệt Hi cùng Hắc Ngữ, Bạch lão ba tức giận trừng mắt hai người, tay nắm chặt. Tất cả mọi người không nói một lời nhìn nhau, bầu không khí trong nháy mắt trở nên vô vùng nặng nề.
Bầu không khí vui vẻ bỗng nhiên bị phá vỡ, nhìn vẻ mặt kinh ngạc cùng phẫn nộ của gia đình họ Bạch, Hắc Ngữ biết chắc sẽ có xung đột, thế nhưng nàng nhất định sẽ bảo vệ Nguyệt Hi thật tốt.
Thế nhưng ngày hôm qua chỉ mua có sủi cảo và mì, nên sáng hôm nay Nguyệt Hi phải đi chợ mua thức ăn. Hai người bắt đầu cuộc sống song thê tứ túc của mình, như thế ngọt ngào và hạnh phúc.
Hắc Ngữ mỗi sáng cũng không té xuống giường nữa, vì mỗi ngày đều ôm thân thể Nguyệt Hi ấm áp ngủ, tất nhiên không còn lăn lộn trên giường nữa. Thành thói quen rúc vào nơi ấm áp kia, nhưng làm cho Nguyệt Hi mỗi lần rời giường luôn bị Hắc Ngữ cuốn lấy tay chân.
Tuy rằng sinh hoạt bình thản giản đơn, nhưng các nàng rất hưởng thụ cuộc sống như thế.
Sáng sớm, Nguyệt Hi đã tỉnh, say đắm nhìn Hắc Ngữ nằm bên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng. Mỗi lần thấy Hắc Ngữ ăn ngon thức ăn do mình nấu, nhìn nàng đòi thêm một chén, mỗi một động tác, mỗi một biểu tình đều làm Nguyệt Hi nghĩ rất hạnh phúc.
“Ô…..Nguyệt Hi….mấy giờ rồi?”
Hắc Ngữ sương mù mở hai mắt.
“Còn sớm. Ngủ thêm một lúc đi.” Nguyệt Hi cười nói.
“Ừm…”
Hắc Ngữ lại gần Nguyệt Hi, hai tay ôm eo nàng, hai chân cũng quấn lấy chân nàng, đầu tựa ở vai Nguyệt Hi, không lâu sau ngủ lại.
Nguyệt Hi hạnh phúc dựa vào Hắc Ngữ cũng chậm tiến vào mộng đẹp…
Gần tới buổi trưa, hai người cùng nhau tỉnh lại. Bởi vì đều cảm thấy đói bụng quá rồi, hơn nữa ngủ nướng như vậy đã đủ rồi, tiếp tục nằm thêm sẽ nặng người.
Nguyệt Hi rất nhanh đứng dậy đi rủa mặt. Đi qua giường kêu tỉnh Hắc Ngữ. Tiếp theo tại nhà bếp nấu cơm, xắt rau củ, bỏ vào chảo xào lên, hương thơm nức bay khắp gian nhà.
“Oa ~~ Thơm quá à! Ăn được chưa?”
Hắc Ngữ ngồi bên bàn cơm, trước mặt là chén đũa đã dọn ra, chuẩn bị hưởng thụ món ngon.
“Xem ngươi gấp gáp cái gì, sắp xong rồi.”
Nguyệt Hi nhanh tay đảo vài món, thoáng cái đã xong. Món ăn nóng hổi dọn ra bàn, hai người bắt đầu ăn.
Ăn no xong, Hắc Ngữ ngồi nghỉ ngơi tại sô pha, quay sang Nguyệt Hi nói:
“Nguyệt Hi, chúng ta đi hẹn hò đi.”
“A? Hôm nay?” Đột nhiên như vậy?
“Đúng a! Cải lương không bằng bạo lực (nói dông dài không bằng làm ngay)! Hôm nay đi ngay a~”
Hơn nữa hôm nay khí trời đẹp nữa.
“Ừ, được thôi. Chờ ta rửa chén đã.”
Nguyệt Hi vội vàng bắt tay làm cho xong.
“Ta phụ ngươi.”
Hắc Ngữ lanh lợi đến bên cạnh Nguyệt Hi, chăm chú giúp nàng rửa chén bát.
Hai người vui vẻ thay đồ đi hẹn hò, tay trong tay đi trên phố. Nhìn người đi đường, có tình nhân, có người đi làm vội vàng…….rất nhiều loại người.
“Nguyệt Hi ~ hẹn hò nên làm gì a?”
Hắc Ngữ thắc mắc hỏi. Hôn môi các nàng cũng đã làm, trên giường……Khụ khụ (ho).. cũng làm trước, vậy hẹn hò làm cái gì nha?!
Nguyệt Hi khổ não nói:
“Ta cũng không biết nha. Xem phim, cùng nhau đi ăn?!”
“Ô……có khác gì chúng ta bình thường sinh hoạt đâu?”
Các nàng ngày thường như thế là hẹn hò sao?
“Ha hả ~ Ai biết đâu!”
Nàng cũng không biết người khác hẹn hò là như thế nào.
“Không sao. Lo nghĩ gì nhiều. Chúng ta cứ đi tới đâu thì tới.!”
Kéo tay Nguyệt Hi, Hắc Ngữ mắt sáng thấy cách đó không xa có máy gắp thú bông, bên trong có mấy con thỏ khả ái nhìn người qua lại, như là đang nói: Mau gắp ta về nha đi!
Nguyệt Hi nhìn Hắc Ngữ biểu tình như trẻ con nói:
“Ngươi thích nó sao?”
‘Ừ. Dễ thương quá. Ta câu cho ngươi nha!”
Hắc Ngữ liền bỏ vào một đồng xu, tập trung điều khiển. Bởi chưa bao giờ chơi trò này lại càng không thể ở lần đầu tiên câu được, nhưng Hắc Ngữ học rất nhanh, thất bại năm sáu lần cuối cùng gắp trúng, như hiến vật quý tặng cho Nguyệt Hi.
Hai người cùng nhau vui đùa trên đường, thấy món ăn vặt hoặc là món điểm tâm ngọt đều ăn. Có trang sức thích ý cũng mua, nhân tiện còn mua linh kiện, quần áo….vân vân.
Cuồi cùng hai nàng cũng mệt nhoài, tới nhà hàng Thịt Bò ăn. Hai người ngọt ngào đút cho nhau ăn, thỉnh thoảng còn thừa dịp người khác không để ý hôn môi. Cảm tình của hai người liên tục tăng, trong lòng vị trí của đối phương cũng ngày càng lớn, như đã không thể không có nhau.
Giữa lúc các nàng đang vui vẻ ăn bên nhau, có một thanh âm quan thuộc truyền tới:
“Ngươi chẳng phải là Bạch Nguyệt Hi sao?”
Bạch Nguyệt Ngưng vẻ mặt kinh ngạc nhìn muội muội. Vốn tưởng rằng nàng sa sút đến độ phải đi ăn xin không ngờ lại gặp nhau ở nhà hàng cao cấp thế này. Hơn nữa có cả cô trạch nữ kia, còn có các nàng phát ra bầu không khí là lạ thế nào. Rốt cuộc hai người sao lại cùng một chỗ.
Cái nĩa trong tay Nguyệt Hi leng keng rơi xuống, khẽ thốt ra:
“Tỷ tỷ…..”
Lúc này Bạch lão ba cùng Bạch lão mụ cũng vừa đi tới, phát hiện Nguyệt Hi cùng Hắc Ngữ, Bạch lão ba tức giận trừng mắt hai người, tay nắm chặt. Tất cả mọi người không nói một lời nhìn nhau, bầu không khí trong nháy mắt trở nên vô vùng nặng nề.
Bầu không khí vui vẻ bỗng nhiên bị phá vỡ, nhìn vẻ mặt kinh ngạc cùng phẫn nộ của gia đình họ Bạch, Hắc Ngữ biết chắc sẽ có xung đột, thế nhưng nàng nhất định sẽ bảo vệ Nguyệt Hi thật tốt.
Chương
19 - Quyết tâm
Dù
sao hiện tại cũng đang ở nhà hàng, nhà họ Bạch không
tiện lớn tiếng la mắng, bọn họ thế nhưng rất sĩ
diện, chuyện thế này tất nhiên sẽ muốn về nhà xử
lí.
Bạch lão ba gần như cắn răng nói:
“Hai ngươi lập tức về nhà cho ta nói chuyện!”
Bạch Nguyệt Ngưng đứng đó, biểu hiện xem kịch vui.
Mới ăn phân nửa Hắc Ngữ và Nguyệt Hi không còn cách nào phải trả tiền rồi theo nhà họ Bạch đi về. Mọi người ngồi trên ghê không nói một câu nào, không khí vô cùng nặng nề, mà Bạch lão ba tức giận vô cùng trừng mắt nhìn Nguyệt Hi. Nàng ta còn có mặt mũi đi ra ngoài, nếu như có người quen trông thấy thật không biết giấu mặt vào đâu nữa!!
Hắc Ngữ căm ghét không thèm nhìn mấy người họ Bạch, ôm eo Nguyệt Hi, còn thì thầm than mật bên tai nàng .
Nhìn chướng mắt Bạch Nguyệt Ngưng tức giận nói:
“Này! Họ Hắc kia,phiền ngươi tôn trọng chúng ta một chút! Đừng ở nhà chúng ta mà làm những hành động buồn nôn này, nhìn thấy đều muốn phun!”
Hừ! Bạch Nguyệt Hi, ngươi thực sự là làm mất mặt nhà chúng ta! Còn đồng tính ái với tên họ Hắc!
“Gì? Ngươi là ghen tị sao? Trông ngươi hung dữ thế, ta thấy chắc không có ai dám trêu chọc ngươi ha!”
Hắc Ngữ cười mỉa nói. Dám khi dễ Nguyệt Hi của nàng đều là địch!
“Hắc Ngữ!!”
Bạch Nguyệt Ngưng trong nháy mắt biến dữ tợn, tàn bạo nhìn Hắc Ngữ.
“Được rồi! Đều câm miệng cho ta!”
Bạch lão ba tức giận quát.
“Bạch Nguyệt Hi, ngươi thực sự sống cùng người này??”
Nguyệt Hi nghe lão ba quát giận dữ, có phần run sợ. Quá khứ ở nhà không ngừng bị ức hiếp lại hiện về, nhưng nàng không muốn vứt bỏ tình yêu của nàng và Hắc Ngữ. Nàng thật sự rất yêu Hắc Ngữ, mặc dù sẽ trở ngại chồng chất, cũng không muốn buông tha! Nàng muốn bảo hộ tình yêu của hai người.!
“Đúng. Không sai!”
Lần đầu tiên, Nguyệt Hi dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng lão ba, không ề sợ hãi nao núng.
“Ngươi thật muốn làm như vậy? Ta cho………ngươi một cơ hội. Ngươi là muốn cùng người này đi? Ngươi trả lời rõ ràng cho ta!”
Bạch ba phẫn nộ trừng mắt Nguyệt Hi, phát hiện Nguyệt HI đã thay đổi, có ánh mắt như vậy nhìn hắn.
Nguyệt Hi không hề do dự nói:
“Ta phải ở cùng Hắc Ngữ!!”
Trong lòng không hề phân vân, không hề lo lắng, dù sau này có trắc trở cũng là hai nàng cùng nhau vượt qua.
Hắc Ngữ cười trìu mến nhìn Nguyệt Hi. Hiện giờ nàng khí thế động nhân, Hắc Ngữ càng ngày càng thích Nguyệt Hi hơn.
“Bạch Nguyệt Hi! Ngươi là đồ ngu! Dĩ nhiên vì người này mà bỏ người nhà! Ngươi cho rằng cùng nó cùng một chỗ sẽ được chấp nhận hả? Toàn bộ thế giới sẽ khinh bỉ các ngươi!!”
Bạch Nguyệt Ngưng nhịn không được mắng. Tuy rằng không muốn Nguyệt Hi trở về, nhưng lại càng không muốn thấy hai nàng ở bên nhau.
Bạch lão mẹ cũng nói:
“Nguyệt Hi. Ngươi đừng cố chấp u mê nữa.”
Nghe Nguyệt Ngưng nói, Nguyệt Hi cười nhạt:
“Người nhà??! Các ngươi có đối xử với ta như người nhà sao? Bởi vì tai nạn của ca ca, các ngươi đem mọi tội lỗi đều đổ lên đầu ta, ta có làm sai cái gì? Lẽ nào ta không đau lòng sao? Ta và ca ca đều là người thân của các ngươi!!”
“Các ngươi cho rằng đánh chửi ta không có tạo thành vết thương sao? Ba ba không nhìn, mẹ ghét, tỷ tỷ tay đấm chận đạp. Các ngươi coi ta là cái gì? Ta là con người. Ta cũng có cảm xúc. Ta cũng đau thương. Cũng khóc. Những việc các ngươi làm với ta mấy năm qua, từ lâu lòng ta đã vỡ nát, thậm chí là rỉ máu. Ta từng cầu khẩn, mong muốn các ngươi bỏ qua tất cả làm lại từ đầu, thế nhưng kết quả là gì?...Các ngươi chỉ làm tồi tệ hơn mà thôi. Ta đã không muốn cùng các ngươi sinh sống nữa. Hắc Ngữ là người ta muốn sống cùng hết cuộc đời này!”
Hắc Ngữ yêu thương nắm tay Nguyệt Hi, dành cho nàng ấm áp và khích lệ. Nghĩ đến nhà họ Bạch đối đãi Nguyệt Hi như vậy, muốn bổ đầu họ ra xem bên trong có gì mà ngay cả người thân mình còn xem như kẻ thù.
Luôn luôn nóng nảy như Bạch ba mà lúc này im lặng không nói gì, Nguyệt Hi thẳng thắn nói trúng tim hắn. Đây phát hiện bọn họ thực sự mang tội với Nguyệt Hi nhiều lắm, nhưng hiện tại hiểu ra đã quá muộn, có thể Hắc Ngữ xuất hiện là đã định trước.
“Ba ba….Ngươi thực sự cứ như vậy để hai người bọn họ cùng một chỗ?”
Bạch Nguyệt Ngưng cáu kỉnh xen vào, nàng ta không quen nhìn Nguyệt Hi vui sướng. Chỉ muốn phá hoại tất cả của Nguyệt Hi, làm nàng hai bàn tay trắng.
“Ông……”
Bạch mẹ có chút lo lắng nhìn Bạch ba.
Hồi lâu sau, Bạch ba mở miệng:
“Quên đi! Các ngươi….đi đi! Đừng…..cho ta thấy các ngươi nữa. Cút cho ta!!”
“Lão công?!”
“Ba!?”
Hắc Ngữ mỉm cười nắm tay Nguyệt Hi:
“Đi thôi. Trở về nhà của chúng ta thôi.”
Hắc Ngữ yêu thương nhìn Nguyệt Hi rơi lệ.
“Ừ!.”
Nguyệt Hi cũng mỉm cười nhìn Hắc Ngữ. Có thể bây giờ nàng không nhận được thân tình, nhưng nàng tin tưởng, một ngày nào đó bọn họ sẽ hiểu, mặc dù nàng không biết là khi nào.
“Nguyệt Hi ~ Tâm tình khá hơn chưa?”
Hắc Ngữ ôn nhu hỏi.
“Ừ. Ta không sao.”
Kỳ thực trong lòng các nàng người kia nghĩ gì đều biết..
Lúc này, Nguyệt Hi đột nhiên hỏi:
“Ngữ, người nhà ngươi sẽ không phản đối chứ?”
“A? Vì sao phản đối? Ba mẹ ta vui còn không kịp ấy chứ!”
Hắc Ngữ cười tươi nói. Ba mẹ nàng thế nhưng rất tân tiến, nàng muốn làm gì đều chưa từng phản đối, chỉ cần nói cho bọn họ biết là đủ rồi, thậm chí còn từng dặn con gái: Các ngươi nếu thích nữ ba mẹ cũng không phản đối, chỉ cần nhớ kĩ đem về nha ra mắt ba mẹ thì tốt rồi.
“A…..họ cởi mở như thế à!”
Chí ít tình yêu của hai nàng đã không còn trở ngại..
Bạch lão ba gần như cắn răng nói:
“Hai ngươi lập tức về nhà cho ta nói chuyện!”
Bạch Nguyệt Ngưng đứng đó, biểu hiện xem kịch vui.
Mới ăn phân nửa Hắc Ngữ và Nguyệt Hi không còn cách nào phải trả tiền rồi theo nhà họ Bạch đi về. Mọi người ngồi trên ghê không nói một câu nào, không khí vô cùng nặng nề, mà Bạch lão ba tức giận vô cùng trừng mắt nhìn Nguyệt Hi. Nàng ta còn có mặt mũi đi ra ngoài, nếu như có người quen trông thấy thật không biết giấu mặt vào đâu nữa!!
Hắc Ngữ căm ghét không thèm nhìn mấy người họ Bạch, ôm eo Nguyệt Hi, còn thì thầm than mật bên tai nàng .
Nhìn chướng mắt Bạch Nguyệt Ngưng tức giận nói:
“Này! Họ Hắc kia,phiền ngươi tôn trọng chúng ta một chút! Đừng ở nhà chúng ta mà làm những hành động buồn nôn này, nhìn thấy đều muốn phun!”
Hừ! Bạch Nguyệt Hi, ngươi thực sự là làm mất mặt nhà chúng ta! Còn đồng tính ái với tên họ Hắc!
“Gì? Ngươi là ghen tị sao? Trông ngươi hung dữ thế, ta thấy chắc không có ai dám trêu chọc ngươi ha!”
Hắc Ngữ cười mỉa nói. Dám khi dễ Nguyệt Hi của nàng đều là địch!
“Hắc Ngữ!!”
Bạch Nguyệt Ngưng trong nháy mắt biến dữ tợn, tàn bạo nhìn Hắc Ngữ.
“Được rồi! Đều câm miệng cho ta!”
Bạch lão ba tức giận quát.
“Bạch Nguyệt Hi, ngươi thực sự sống cùng người này??”
Nguyệt Hi nghe lão ba quát giận dữ, có phần run sợ. Quá khứ ở nhà không ngừng bị ức hiếp lại hiện về, nhưng nàng không muốn vứt bỏ tình yêu của nàng và Hắc Ngữ. Nàng thật sự rất yêu Hắc Ngữ, mặc dù sẽ trở ngại chồng chất, cũng không muốn buông tha! Nàng muốn bảo hộ tình yêu của hai người.!
“Đúng. Không sai!”
Lần đầu tiên, Nguyệt Hi dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng lão ba, không ề sợ hãi nao núng.
“Ngươi thật muốn làm như vậy? Ta cho………ngươi một cơ hội. Ngươi là muốn cùng người này đi? Ngươi trả lời rõ ràng cho ta!”
Bạch ba phẫn nộ trừng mắt Nguyệt Hi, phát hiện Nguyệt HI đã thay đổi, có ánh mắt như vậy nhìn hắn.
Nguyệt Hi không hề do dự nói:
“Ta phải ở cùng Hắc Ngữ!!”
Trong lòng không hề phân vân, không hề lo lắng, dù sau này có trắc trở cũng là hai nàng cùng nhau vượt qua.
Hắc Ngữ cười trìu mến nhìn Nguyệt Hi. Hiện giờ nàng khí thế động nhân, Hắc Ngữ càng ngày càng thích Nguyệt Hi hơn.
“Bạch Nguyệt Hi! Ngươi là đồ ngu! Dĩ nhiên vì người này mà bỏ người nhà! Ngươi cho rằng cùng nó cùng một chỗ sẽ được chấp nhận hả? Toàn bộ thế giới sẽ khinh bỉ các ngươi!!”
Bạch Nguyệt Ngưng nhịn không được mắng. Tuy rằng không muốn Nguyệt Hi trở về, nhưng lại càng không muốn thấy hai nàng ở bên nhau.
Bạch lão mẹ cũng nói:
“Nguyệt Hi. Ngươi đừng cố chấp u mê nữa.”
Nghe Nguyệt Ngưng nói, Nguyệt Hi cười nhạt:
“Người nhà??! Các ngươi có đối xử với ta như người nhà sao? Bởi vì tai nạn của ca ca, các ngươi đem mọi tội lỗi đều đổ lên đầu ta, ta có làm sai cái gì? Lẽ nào ta không đau lòng sao? Ta và ca ca đều là người thân của các ngươi!!”
“Các ngươi cho rằng đánh chửi ta không có tạo thành vết thương sao? Ba ba không nhìn, mẹ ghét, tỷ tỷ tay đấm chận đạp. Các ngươi coi ta là cái gì? Ta là con người. Ta cũng có cảm xúc. Ta cũng đau thương. Cũng khóc. Những việc các ngươi làm với ta mấy năm qua, từ lâu lòng ta đã vỡ nát, thậm chí là rỉ máu. Ta từng cầu khẩn, mong muốn các ngươi bỏ qua tất cả làm lại từ đầu, thế nhưng kết quả là gì?...Các ngươi chỉ làm tồi tệ hơn mà thôi. Ta đã không muốn cùng các ngươi sinh sống nữa. Hắc Ngữ là người ta muốn sống cùng hết cuộc đời này!”
Hắc Ngữ yêu thương nắm tay Nguyệt Hi, dành cho nàng ấm áp và khích lệ. Nghĩ đến nhà họ Bạch đối đãi Nguyệt Hi như vậy, muốn bổ đầu họ ra xem bên trong có gì mà ngay cả người thân mình còn xem như kẻ thù.
Luôn luôn nóng nảy như Bạch ba mà lúc này im lặng không nói gì, Nguyệt Hi thẳng thắn nói trúng tim hắn. Đây phát hiện bọn họ thực sự mang tội với Nguyệt Hi nhiều lắm, nhưng hiện tại hiểu ra đã quá muộn, có thể Hắc Ngữ xuất hiện là đã định trước.
“Ba ba….Ngươi thực sự cứ như vậy để hai người bọn họ cùng một chỗ?”
Bạch Nguyệt Ngưng cáu kỉnh xen vào, nàng ta không quen nhìn Nguyệt Hi vui sướng. Chỉ muốn phá hoại tất cả của Nguyệt Hi, làm nàng hai bàn tay trắng.
“Ông……”
Bạch mẹ có chút lo lắng nhìn Bạch ba.
Hồi lâu sau, Bạch ba mở miệng:
“Quên đi! Các ngươi….đi đi! Đừng…..cho ta thấy các ngươi nữa. Cút cho ta!!”
“Lão công?!”
“Ba!?”
Hắc Ngữ mỉm cười nắm tay Nguyệt Hi:
“Đi thôi. Trở về nhà của chúng ta thôi.”
Hắc Ngữ yêu thương nhìn Nguyệt Hi rơi lệ.
“Ừ!.”
Nguyệt Hi cũng mỉm cười nhìn Hắc Ngữ. Có thể bây giờ nàng không nhận được thân tình, nhưng nàng tin tưởng, một ngày nào đó bọn họ sẽ hiểu, mặc dù nàng không biết là khi nào.
“Nguyệt Hi ~ Tâm tình khá hơn chưa?”
Hắc Ngữ ôn nhu hỏi.
“Ừ. Ta không sao.”
Kỳ thực trong lòng các nàng người kia nghĩ gì đều biết..
Lúc này, Nguyệt Hi đột nhiên hỏi:
“Ngữ, người nhà ngươi sẽ không phản đối chứ?”
“A? Vì sao phản đối? Ba mẹ ta vui còn không kịp ấy chứ!”
Hắc Ngữ cười tươi nói. Ba mẹ nàng thế nhưng rất tân tiến, nàng muốn làm gì đều chưa từng phản đối, chỉ cần nói cho bọn họ biết là đủ rồi, thậm chí còn từng dặn con gái: Các ngươi nếu thích nữ ba mẹ cũng không phản đối, chỉ cần nhớ kĩ đem về nha ra mắt ba mẹ thì tốt rồi.
“A…..họ cởi mở như thế à!”
Chí ít tình yêu của hai nàng đã không còn trở ngại..
Chương
20 - Tương lai
Sáng
sớm tỉnh lại, Hắc Ngữ gối lên vai Nguyệt Hi. Hai người
toàn thân đều là dấu hồng, có thể đoán đêm qua đã
làm gì. Hắc Ngữ ngọt ngào ôm chặt Nguyệt Hi, một chút
cũng không muốn buông ra.
“Ngữ….. dậy đi thôi.”
Nguyệt Hi đẩy nhẹ Hắc Ngữ, tuy rằng nàng muốn đứng dậy, nhưng cả người đều bị Hắc Ngữ cuốn lấy, tuyệt nhiên không thể động đậy.
Hắc Ngữ lại chui vào hõm vai Nguyệt Hi, nói:
“Không mà. Ta muốn ôm ngươi.”
Ô…ôm Nguyệt Hi thật là thoái mái, thân thể nàng rất ấm áp ~
Nguyệt Hi cũng thôi không đẩy Hắc Ngữ nữa, mặc cho nàng vậy. Nhưng dần dần, Nguyệt Hi cảm thấy không thích hợp, bởi vì hai tay Hắc Ngữ lại làm càn trên người nàng!
“Hắc Ngữ!!!”
Tức giận mở ra hai tay quấn chặt lấy mình của Hắc Ngữ, đem nàng đẩy ra, khoả thân xuống giường mặc quần áo.
“Nguyệt Hi ~~ lại một lần nữa đi mà!”
Hắc Ngữ dùng ngữ khí tội nghiệp nói.
Nghe thấy thế, Nguyệt Hi tức giận phừng phừng, thở phì phì mắng:
“Ngươi còn dám nói với ta mấy lời này! Lần nào cũng nói là một lần, nhưng mỗi lần đều là gấp ba!! Người tội nghiệp chính là ta!”
Thật là, tiểu sắc quỷ này, tiếc rằng mỗi lần muốn phản áp đều không được, bởi vì căn bản là không thắng được kỹ xảo của Hắc Ngữ.
“A….hắc hắc ~…”
Hắc Ngữ thấy mưu kế không thực hiện được, không thể làm gì khác hơn là giả ngu cười khúc khích.
“Thật là……Đứng lên nhanh đi. Đã trưa rồi đó.”
Nguyệt Hi nhặt quần áo trên sàn quẳng lên cho Hắc Ngữ.
“Ừ!”
Căn nhà vốn đơn giản thô sơ đã có thêm nhiều vật dụng, thoạt trông rất có không khí gia đình ấm áp. Những thứ này đều do Hắc Ngữ và Nguyệt Hi chọn mua. Trước đây thì Hắc Ngữ chỉ cần vài món là ổn, cũng bỏ bớt một số thứ gì đó, nhưng trong nhà giờ có Nguyệt Hi nên để cho nàng sửa sang lại nhà ở.
---
“Đủ……Được rồi đừng liếm nữa…..”
Nguyệt Hi trốn không được, cái cổ bị Hắc Ngữ loạn liếm một trận.
“Thiếu….còn chưa đủ..”
Hắc Ngữ sao có thể buông tha cho Nguyệt Hi dễ dàng như vậy, thật vất vả lắm mới có cơ hội.
Giữa lúc hai người vui đùa ầm ĩ thì, của đột nhiên mở. Một đôi vợ chồng trung niên vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai người trên ghế sô pha, tất cả mọi người biết suýt chút nữa là chuyện gì sẽ xảy ra. Mà Hắc Ngữ thì vẻ mặt bình tĩnh, không có ngượng ngùng, trong khi Nguyệt Hi lại khác, mặt đỏ còn hơn trái cà chua, cúi đầu ngồi ở ghế sô pha.
Hắc Ngữ hơi không vui hỏi:
“Ba, mẹ, các người thế nào lại tới đây? Không phải là đang đi du lịch thế giới sao?”
Bọn họ hiện tại hẳn là mới đi chơi nửa đường thôi mà?
Hả?! Ba? Mẹ? Nguyệt Hi kinh ngạc ngẩnn đầu. Bọn họ là ba mẹ của Hắc Ngữ?? Chuyện vừa rồi chẳng phải là bị nhìn thấy…….Aa!! Thật ất mặt…!
“Ha hả ~~ Chúng ta nghe Dong Dong nói ngươi có bạn gái !! Đương nhiên phải đến đây xem chứ !”
Hắc mẹ vui vẻ nói. Rốt cục a! Bà và Hắc ba mỗi ngày đều chờ mong Hắc Ngữ biết yêu, bất kể người yêu là nam hay nữ. Chí ít có người yêu Hắc Ngữ, bọn họ có thể yên tâm.!
Nhưng mà không ngờ Ngữ Ngữ sẽ là công nha! Ha ha ~ nhìn cô gái kia đỏ mặt, thật là ngây thơ nha!
“Sao? Tiểu Dong nói à?”
Hắc Ngữ gật đầu, thật đúng là kiểu việc Hắc Dong làm. Hắc Ngữ có chuyện gì hay ho là nàng báo cáo cho ba mẹ ngay.
Nguyệt Hi nhớ tới lúc này còn chưa chào hỏi, như vậy là không lễ phép. Vì vậy đứng lên, xấu hổ nói:
“Chào Bác trai, bác gái. Cháu là Bạch Nguyệt Hi.”
Hắc mụ vui sướng cầm tay Nguyệt Hi:
“Ôi chao. Cô bé thật dễ thương nha. Ngữ Ngữ à! Ngươi kiếm nàng ở đâu ra vậy, chỉ cò điều….. hơi gầy nha!”
Ta có thể sờ thấy khớp xương này.
“Hắc hắc ~ Đâu có xa. Ngay sát vách đó mà ~”
Hắc Ngữ lắc lắc tay Hắc mẹ cười khúc khích.
Nhìn hai mẹ con nói chuyện to nhỏ trước mặt mình như quên mất mình đang ở đây, Nguyệt Hi chỉ có thế đỏ mặt đứng một bên.
Hắc ba ôn hoà cười:
“Ha hả ~ thực sự là ngại quá. Các nàng hai người mỗi lần gặp nhau là nói chuyện phiếm quên nhưng người xung quanh. Sẽ quen ngay ấy mà.”
Chính ta cũng bị bỏ quên nhiều lần đó chứ.
“Dạ.”
“A! Nguyệt Hi, ngươi đứng đó làm gì nha? Ta còn chưa giới thiệu ngươi với mẹ a!”
Hắc Ngữ lần này hình như đã tâm tình đủ cùng Hắc mẹ, kéo Nguyệt Hi qua nói giới thiệu cho mẹ mình.
“Mẹ ~~ Nàng là Nguyệt Hi, người sẽ cùng con cho đến sau này……”
Tiếp đó, đem chuyện của Nguyệt Hi, mặc kệ dù lớn dù nhỏ kể cho Hắc mẹ.
Hắc ba giật mình. Đây là lần đầu Hắc Ngữ nói chuyện phiếm với Hắc mẹ mà còn nhớ tới người khác, có thể thấy được là nàng vô cùng yêu Nguyệt Hi, ngay cả khi nói chuyện cùng Hắc mẹ cũng không quên nàng…Thế nhưng, điều này Hắc mẹ chưa từng có làm……..Hắc ba mãi mãi đều bị bỏ quên ~! Không có lần nào Hắc mẹ nhớ tới Hắc ba! (tội nghiệp Hắc ba)
Tưởng rằng Hắc ba và Hắc mẹ ở lại qua ngày, nhưng hai người chỉ là đến xem Nguyệt Hi, sau khi nói chuyện một hồi, liền xách theo hành lý, chuẩn bị du ngoạn thế giới tiếp.
“Mẹ ~ nhất định phải đi sao?”
Hắc Ngữ buồn rầu nói. Dù sao đã lâu không thấy mẹ..
Hắc mụ cười vuốt má Hắc Ngữ.
“Ừm. Mẹ đã đặt vé máy bay. Giờ phải đi ra sân bay! Ngươi nữa, giờ cũng không còn cô đơn, có Nguyệt Hi bên cạnh, phải biết quý trọng.”
“Dạ.”
Hắc Ngữ ngoan ngoãn gật đầu.
“Bác trai, bác gái lên đường cẩn thận.”
“Nguyệt Hi a! Ngươi giúp chúng ta chăm sóc Hắc Ngữ! Nhắc nàng không ôm máy tính nhiều, ăn đúng giờ ~”
Sau đó tới gần Nguyệt Hi, nói nhỏ bên tai:
“Nếu như nó không nghe lời…….đừng ngại dùng thân mình dụ dỗ. Nó chịu không nổi đâu ~”
“Bác gái!!”
Nguyệt Hi xấu hổ mặt đỏ gay. Đây, đây là….lời một người mẹ nói sao? Bảo mình câu dẫn con gái của mình…
“Được rồi. Ngữ Ngữ, Nguyệt Hi, lần sau gặp~!”
Hắc mẹ giơ tay chào, cùng Hắc ba lên taxi tới sân bay.
Hắc Ngữ tiễn ba mẹ xong, ôm tay Nguyệt Hi hỏi:
“Vừa rồi mẹ ta nói gì vậy?”
Thế nào Nguyệt Hi mặt đều đỏ vậy.
“Hả?! Đâu có gì..!”
Chuyện này sao có thể nói chứ…
“A! Nói cho ta biết đi mà !”
---
Cuối cùng, chuyện tình ngọt ngào của hai người cũng lan rộng cả khu nhà. Nhà họ Bạch không chịu nổi áp lực, cho nên cả nhà chuyển đi nơi khác. Nhưng cũng chính vì bình thường bọn họ bêu xấu, chê bai Hắc Ngữ, mà con gái lại cùng nàng sống chung, đương nhiên không tránh khỏi lời ra tiếng vào.
Nhưng hai người mỗi ngày đều vui sống. Mỗi một ngày là khởi đầu của hạnh phúc hai người, tin tưởng không có ngày kết thúc….Tình yêu của hai người chỉ biết không ngừng thăng hoa.
“Ngữ….. dậy đi thôi.”
Nguyệt Hi đẩy nhẹ Hắc Ngữ, tuy rằng nàng muốn đứng dậy, nhưng cả người đều bị Hắc Ngữ cuốn lấy, tuyệt nhiên không thể động đậy.
Hắc Ngữ lại chui vào hõm vai Nguyệt Hi, nói:
“Không mà. Ta muốn ôm ngươi.”
Ô…ôm Nguyệt Hi thật là thoái mái, thân thể nàng rất ấm áp ~
Nguyệt Hi cũng thôi không đẩy Hắc Ngữ nữa, mặc cho nàng vậy. Nhưng dần dần, Nguyệt Hi cảm thấy không thích hợp, bởi vì hai tay Hắc Ngữ lại làm càn trên người nàng!
“Hắc Ngữ!!!”
Tức giận mở ra hai tay quấn chặt lấy mình của Hắc Ngữ, đem nàng đẩy ra, khoả thân xuống giường mặc quần áo.
“Nguyệt Hi ~~ lại một lần nữa đi mà!”
Hắc Ngữ dùng ngữ khí tội nghiệp nói.
Nghe thấy thế, Nguyệt Hi tức giận phừng phừng, thở phì phì mắng:
“Ngươi còn dám nói với ta mấy lời này! Lần nào cũng nói là một lần, nhưng mỗi lần đều là gấp ba!! Người tội nghiệp chính là ta!”
Thật là, tiểu sắc quỷ này, tiếc rằng mỗi lần muốn phản áp đều không được, bởi vì căn bản là không thắng được kỹ xảo của Hắc Ngữ.
“A….hắc hắc ~…”
Hắc Ngữ thấy mưu kế không thực hiện được, không thể làm gì khác hơn là giả ngu cười khúc khích.
“Thật là……Đứng lên nhanh đi. Đã trưa rồi đó.”
Nguyệt Hi nhặt quần áo trên sàn quẳng lên cho Hắc Ngữ.
“Ừ!”
Căn nhà vốn đơn giản thô sơ đã có thêm nhiều vật dụng, thoạt trông rất có không khí gia đình ấm áp. Những thứ này đều do Hắc Ngữ và Nguyệt Hi chọn mua. Trước đây thì Hắc Ngữ chỉ cần vài món là ổn, cũng bỏ bớt một số thứ gì đó, nhưng trong nhà giờ có Nguyệt Hi nên để cho nàng sửa sang lại nhà ở.
---
“Đủ……Được rồi đừng liếm nữa…..”
Nguyệt Hi trốn không được, cái cổ bị Hắc Ngữ loạn liếm một trận.
“Thiếu….còn chưa đủ..”
Hắc Ngữ sao có thể buông tha cho Nguyệt Hi dễ dàng như vậy, thật vất vả lắm mới có cơ hội.
Giữa lúc hai người vui đùa ầm ĩ thì, của đột nhiên mở. Một đôi vợ chồng trung niên vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai người trên ghế sô pha, tất cả mọi người biết suýt chút nữa là chuyện gì sẽ xảy ra. Mà Hắc Ngữ thì vẻ mặt bình tĩnh, không có ngượng ngùng, trong khi Nguyệt Hi lại khác, mặt đỏ còn hơn trái cà chua, cúi đầu ngồi ở ghế sô pha.
Hắc Ngữ hơi không vui hỏi:
“Ba, mẹ, các người thế nào lại tới đây? Không phải là đang đi du lịch thế giới sao?”
Bọn họ hiện tại hẳn là mới đi chơi nửa đường thôi mà?
Hả?! Ba? Mẹ? Nguyệt Hi kinh ngạc ngẩnn đầu. Bọn họ là ba mẹ của Hắc Ngữ?? Chuyện vừa rồi chẳng phải là bị nhìn thấy…….Aa!! Thật ất mặt…!
“Ha hả ~~ Chúng ta nghe Dong Dong nói ngươi có bạn gái !! Đương nhiên phải đến đây xem chứ !”
Hắc mẹ vui vẻ nói. Rốt cục a! Bà và Hắc ba mỗi ngày đều chờ mong Hắc Ngữ biết yêu, bất kể người yêu là nam hay nữ. Chí ít có người yêu Hắc Ngữ, bọn họ có thể yên tâm.!
Nhưng mà không ngờ Ngữ Ngữ sẽ là công nha! Ha ha ~ nhìn cô gái kia đỏ mặt, thật là ngây thơ nha!
“Sao? Tiểu Dong nói à?”
Hắc Ngữ gật đầu, thật đúng là kiểu việc Hắc Dong làm. Hắc Ngữ có chuyện gì hay ho là nàng báo cáo cho ba mẹ ngay.
Nguyệt Hi nhớ tới lúc này còn chưa chào hỏi, như vậy là không lễ phép. Vì vậy đứng lên, xấu hổ nói:
“Chào Bác trai, bác gái. Cháu là Bạch Nguyệt Hi.”
Hắc mụ vui sướng cầm tay Nguyệt Hi:
“Ôi chao. Cô bé thật dễ thương nha. Ngữ Ngữ à! Ngươi kiếm nàng ở đâu ra vậy, chỉ cò điều….. hơi gầy nha!”
Ta có thể sờ thấy khớp xương này.
“Hắc hắc ~ Đâu có xa. Ngay sát vách đó mà ~”
Hắc Ngữ lắc lắc tay Hắc mẹ cười khúc khích.
Nhìn hai mẹ con nói chuyện to nhỏ trước mặt mình như quên mất mình đang ở đây, Nguyệt Hi chỉ có thế đỏ mặt đứng một bên.
Hắc ba ôn hoà cười:
“Ha hả ~ thực sự là ngại quá. Các nàng hai người mỗi lần gặp nhau là nói chuyện phiếm quên nhưng người xung quanh. Sẽ quen ngay ấy mà.”
Chính ta cũng bị bỏ quên nhiều lần đó chứ.
“Dạ.”
“A! Nguyệt Hi, ngươi đứng đó làm gì nha? Ta còn chưa giới thiệu ngươi với mẹ a!”
Hắc Ngữ lần này hình như đã tâm tình đủ cùng Hắc mẹ, kéo Nguyệt Hi qua nói giới thiệu cho mẹ mình.
“Mẹ ~~ Nàng là Nguyệt Hi, người sẽ cùng con cho đến sau này……”
Tiếp đó, đem chuyện của Nguyệt Hi, mặc kệ dù lớn dù nhỏ kể cho Hắc mẹ.
Hắc ba giật mình. Đây là lần đầu Hắc Ngữ nói chuyện phiếm với Hắc mẹ mà còn nhớ tới người khác, có thể thấy được là nàng vô cùng yêu Nguyệt Hi, ngay cả khi nói chuyện cùng Hắc mẹ cũng không quên nàng…Thế nhưng, điều này Hắc mẹ chưa từng có làm……..Hắc ba mãi mãi đều bị bỏ quên ~! Không có lần nào Hắc mẹ nhớ tới Hắc ba! (tội nghiệp Hắc ba)
Tưởng rằng Hắc ba và Hắc mẹ ở lại qua ngày, nhưng hai người chỉ là đến xem Nguyệt Hi, sau khi nói chuyện một hồi, liền xách theo hành lý, chuẩn bị du ngoạn thế giới tiếp.
“Mẹ ~ nhất định phải đi sao?”
Hắc Ngữ buồn rầu nói. Dù sao đã lâu không thấy mẹ..
Hắc mụ cười vuốt má Hắc Ngữ.
“Ừm. Mẹ đã đặt vé máy bay. Giờ phải đi ra sân bay! Ngươi nữa, giờ cũng không còn cô đơn, có Nguyệt Hi bên cạnh, phải biết quý trọng.”
“Dạ.”
Hắc Ngữ ngoan ngoãn gật đầu.
“Bác trai, bác gái lên đường cẩn thận.”
“Nguyệt Hi a! Ngươi giúp chúng ta chăm sóc Hắc Ngữ! Nhắc nàng không ôm máy tính nhiều, ăn đúng giờ ~”
Sau đó tới gần Nguyệt Hi, nói nhỏ bên tai:
“Nếu như nó không nghe lời…….đừng ngại dùng thân mình dụ dỗ. Nó chịu không nổi đâu ~”
“Bác gái!!”
Nguyệt Hi xấu hổ mặt đỏ gay. Đây, đây là….lời một người mẹ nói sao? Bảo mình câu dẫn con gái của mình…
“Được rồi. Ngữ Ngữ, Nguyệt Hi, lần sau gặp~!”
Hắc mẹ giơ tay chào, cùng Hắc ba lên taxi tới sân bay.
Hắc Ngữ tiễn ba mẹ xong, ôm tay Nguyệt Hi hỏi:
“Vừa rồi mẹ ta nói gì vậy?”
Thế nào Nguyệt Hi mặt đều đỏ vậy.
“Hả?! Đâu có gì..!”
Chuyện này sao có thể nói chứ…
“A! Nói cho ta biết đi mà !”
---
Cuối cùng, chuyện tình ngọt ngào của hai người cũng lan rộng cả khu nhà. Nhà họ Bạch không chịu nổi áp lực, cho nên cả nhà chuyển đi nơi khác. Nhưng cũng chính vì bình thường bọn họ bêu xấu, chê bai Hắc Ngữ, mà con gái lại cùng nàng sống chung, đương nhiên không tránh khỏi lời ra tiếng vào.
Nhưng hai người mỗi ngày đều vui sống. Mỗi một ngày là khởi đầu của hạnh phúc hai người, tin tưởng không có ngày kết thúc….Tình yêu của hai người chỉ biết không ngừng thăng hoa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét